Chương trước
Chương sau
Editor: Helen Thuong
Nhưng phản ứng đầu tiên của Tư Mộ là nhìn về phía Thanh Thần. Cô ấy đang cúiđầu chuyên tâm nhìn vào lá bài trên tay, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng TưMộ biết, trong lòng cô ấy nhất định là rất khó chịu.
Ở chỗ này,chỉ có cô ấy và Tiểu Trang là độc thân, hơn nữa còn phải chú ý đến người đàn ông bên ngoài đã từng làm tổn tương cô ấy, nhưng bây giờ lại đếndây dưa, điều này làm cho trong lòng cô ấy càng thêm khó chịu.
Tư Mộ thật rất đau lòng cho Thanh Thần, có chuyện gì cô ấy cũng không nói, bao nhiêu khổ sở đều để trong lòng, một mình nếm trải. Đau lòng, chỉbiết một mình trong chăn khóc.
Bây giờ Tư Mộ có chút hối hận,không nên gọi cô ấy ra ngoài. Thật sự không biết gọi cô ấy ra ngoài đichơi cho cô ấy vui vẻ, hay là trước mặt cô ấy ân ái, để cho cô ấy khóchịu.
Trong lòng Tư Mộ đau xót, nhìn về phía Thanh Thần, hốc mắt có chút đỏ.
Ngôn Mặc Bạch cũng để ý thấy cảm xúc thay đổi của Tư Mộ, cầm lấy tay của cô, đặt ở trong lòng bàn tay, nói: “Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cô ấyluôn luôn phải học cách để kiên cường! Tất nhiên cô ấy vẫn rất kiêncường!”
Tư Mộ gật đầu một cái, nắm chặt tay Ngôn Mặc Bạch, lỗ mũi càng chua xót hơn.
Ngôn Mặc Bạch nhẹ nhàng an ủi cô, sau đó đặt cô đứng vững trên mặt đất, nói: “Em qua bên kia cùng các cô ấy chơi bài, anh và Cố Khuynh còn có chuyện cần làm.”
Trước khi Tư Mộ cúi đầu, mọi người ngồi xung quanh cô, nên Cố Khuynh đến tìm Ngôn Mặc Bạch.
Ngôn Mặc Bạch ngồi ở trên ghế salon rót cho mình một ly trà, khẽ nhấp môt ngụm, Cố Khuynh cũng đã đi đến bên cạnh.
“Thế nào?” Cố Khuynh ngồi xuống, cũng tự rót cho mình một ly.
“Người của cậu đã sắp xếp tốt rồi chứ?” Ngô Mặc bạch đặt ly trà xuống, hạ thấp giọng hỏi.
Phòng bao rất lớn, hai người bọn họ lại ngồi cách xa chỗ Tư Mộ, ngoài ra còncố ý hạ thấp giọng, không muốn cho bọn họ nghe được. Theo bản năng làkhông muốn cho bọn họ biết, tránh cho họ lo lắng và sợ hãi. Hơn nữanhững chuyện này là của đàn ông, con gái chỉ cần trốn trong lòng bọn họhưởng thụ không buồn không lo, vui vẻ là tốt rồi.
“Ừ, đều đã xắp xếp ổn thỏa rồi.” Cố Khuynh nhìn Ngôn Mặc Bạch một cái, uống một ngụmtrà, hỏi: “Có phải mời rất nhiều sát thủ quốc tế tới?”
“Ừm!”
“Hắc, sợ rằng mục đích của Alan không đơn giản.” Cố Khuynh đoán chừng, hắntrăm phương nghìn kế tìm đến Thanh Thần, chắc chắn sẽ không giống nhưhắn nói bởi vì yêu, có lẽ có nguyên nhân gì khác.
Vì một cô gái,mà lại là cô gái chỉ ở cùng có mấy ngày, làm sao có thể huy động lựclượng, lại còn lỗ vốn. Phải biết rằng tiền thuê sát thủ quốc tế cũngkhông thấp nha, đặc biệt là toàn là cấp cao, xếp hạng thứ mười trongbảng sát thủ, tiền thuê càng cao đến dọa người.
“Mặc kệ hắn cómục đích gì, tóm lại hắn có ý định muốn từ trên tay tôi dẫn người đi,không có dễ dàng như vậy.” Sát khí trước kia của Ngôn Mặc Bạch đã quaytrở lại, lời nói và thái độ của anh đều lạnh băng giống nhau.
“A, nhưng mười người phía dưới hắn cũng không phải là dễ đối phó như vậy.”Cố Khuynh một tay bóc vỏ đậu phộng, động tác ném đậu phộng cũng vô cùngđẹp trai, ngửa đầu đón được, vừa nhai vừa than thở.
Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh đều cùng một dạng, khi dễ anh ném đậu phộng, hành độngthật trẻ con, sau đó nhíu mày, giọng nói nhàn nhạt: “Cho nên mới gọi cho cậu đến giúp tôi một tay nha! Tuy nói không thể đánh giá thấp những cao thủ, nhưng cũng không thể chê bai thực lực của mình.”
Cố Khuynhlại ném một hạt đậu phộng đã bóc vỏ, bởi vì câu nói của Ngôn Mặc Bạch,tay run run, đậu phọng bị ném lệch, anh có chút vất vả mới đón được,khóe miệng giật giật. Thì ra là coi anh là vật hy sinh nha!
Trong lòng Ngôn Mặc Bạch biết rõ suy nghĩ của Cố Khuynh lúc này, liền nhìn về chỗ mấy người chơi bài bên kia hất cằm lên, nói: “Nếu như mà tôi khôngra tay, thì việc này cậu cũng phải giúp sao?”
Cố Khuynh nghẹn lời, mới nhẹ nhàng mỉm cười.
Nghĩ đến ngày Sở Kỳ tới tìm anh, trong lòng anh liền một hồi khó chịu. Muốnanh giúp một tay cũng không biết nói dễ nghe một chút, nhìn anh liền tỏthái độ, cô ấy vứt xuống một câu “Anh nhất định phải giúp em, không emliền gọi điện cho anh Lăng Thần” rồi xoay người muốn đi.
Đây rõ ràng là uy hiếp không phải sao?
Tuy nhiên Cố Khuynh chính là sợ chuyện này!
Anh bây giờ liền lo lắng cô còn nghĩ đến Lăng Thần, ngộ nhỡ anh không giúpmột tay, cô thật đi tìm Lăng Thần như đã nói, ước chừng tên kia rất vuivẻ.
Trong tim Cố Khuynh mặc dù không phải tình nguyện, nhưng vì để tốt với cô, liền vui vẻ đồng ý.
Nhưng mà nghĩ đến Sở Kỳ từng bị cái tên Alan kia bắt đi, mặc dù anh biết cơthể cô vẫn như hoàn ngọc bích, thế nhưng trong quá trình bắt cóc, aibiết có bị người khác ăn đậu hũ không đây? Nghĩ tới đây, thế nhưng anhlại rất khó chịu, nghĩ thầm muốn dọn dẹp sạch sẽ Alan thật tốt mới được.
Hai người ngồi một chỗ đưa ra một số kế hoạch hành động, mười sát thủ đứng đầu quốc tế cũng phải dẽ dàng đối phó như vậy.
Ngôn Mặc Bạch luôn đeo máy truyền tin nơi tai để cùng biết tin tức nơi LệHỏa, lúc này đột nhiên nghe được giọng nói của Lệ Hỏa truyền đến: “Đạica, Aln đã xuống xe, đi vào khách sạn, bây giờ đang đi về phía thangmáy, sau lưng chỉ có hai sát thủ, tám người còn lại đang ở trên xe….”
“Ừ, tiếp tục theo dõi, bảo người phía dưới canh giác, bất cứ lúc nào cũngchờ lệnh của tôi.” Ngôn Mặc Bạch giọng lạnh băng nói xong, như có điềugì suy nghĩ, đối với Cố Khuynh nói: “Alan lên lầu, nhưng mà chỉ có haisát thủ đi theo. Theo cậu, hắn có ý như thế nào?”
Chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ cần hai sát thủ có thể giết bọn họ?
Quả là quá khinh người, phải không?
Mặc dù nói Alan không phải đi cùng trên một con đường, chưa nói cùng bọn họ đánh nhau, không phải không biết sự lợi hại của bọn họ. Nhưng những sát thủ kia, không phải không biết tổ chức K chứ? Lại còn dám phái haingười tới cửa giết bọn họ?
Cố Khuynh cầm chặt ly trà, khẽ nói: “Chắc hắn tưởng giải quyết trong hòa bình.”
Có lẽ là kiêng kỵ tổ chức K, vì vậy không muốn đối đầu, nên đầu tiên tới muốn nói đàm phán sao?
Tuy nhiên có vẻ như không đồng ý về cách trao đổi.ddlequydon
Nếu Alan nhất định dẫn người đi, vậy thì chỉ có thể dùng võ lực để giải quyết.
“Hòa bình? Như thế nào để có hòa bình đây?”Ngôn Mặc Bạch cười nhạo mộttiếng, chăm chú nghe Lệ Hỏa ở bên kia nói từng hành động của Alan.
Nếu hắn muốn hòa bình, tại sao lại mời nhiều sát thủ đến đây làm gì? Lại là những sát thủ đứng đầu thế giới, tiền phí không nói, tiêng trận chiếnnày cũng phải tiêu tốn rất nhiều.
“Có lẽ hắn cho rằng muốn chúng ta ngoan ngoãn giao người ra!” Cố Khuynh giơ tay lên vuốt mi tâm nói.
“Đám tiểu tử kia! Thật ra cũng chẳng có gì là sợ hãi, những người đó theotôi lựa chọn của năm đó, cũng còn chưa chết đó sao?” Ngôn Mặc Bạch nhớlại quá khứ anh dũng, lông mày nhướng lên, có chút hài lòng.
CốKhuynh cũng nghĩ đến lần đó, liền nhịn không được cười lên, nói: “Dạ!Cậu một chọi năm, nhưng cậu làm gì có cái gọi là chiến thuật? Bị đuổiđến chỉ chạy trối chết.”
Ách…..
Ngôn Mặc Bạch khóe miệngcứng đờ, ngượng ngùng vì mình cãi lại: “Lúc ấy trên người không có cáigì làm vũ khí để đánh lại, chống lại năm lần sát thủ tăng cường tiếnđến, có thể thoát khỏi đã coi như là rất lợi hại rồi có được hay không?”
“Hứ…. Tại sao lại không có vũ khí? Cậu không phải là cây súng bắn tỉa sao?” Cố Khuynh cười đến có chút nội thương.
“Súng bắn tỉa có thể cùng năm con tăng cường súng tiểu liên đánh nhau ở cự ly gần sao? Vậy chờ một lát nữa cho cậu thử với bọn hắn!” Ngôn Mặc Bạchtiếp tục thuyết phục Cố Khuynh. Dù sao trong phòng chuẩn bị súng bắntỉa, còn là loại Cố Khuynh thường dùng, Ngôn Mặc Bạch là cố ý giúp cậuấy chuẩn bị. Anh thật muốn xem Cố Khuynh dùng súc bắn tỉa như thế nào để theo mấy người đó đối kháng.
Sát thủ khi làm nhiệm vụ,ddlequydontay cầm bất kỳ cái gì cũng có thể làm vũ khí, tuy nhiên lúcnào bên người cũng có vũ khí thường dùng. Chỉ là loại trận chiến nhưngày hôm nay, Ngôn Mặc Bạch không biết Alan quá đề cao bọn họ hay nhưthế nào, mà chuẩn bị một rương vũ khí, bên trong ước chừng loại súng nào cũng có.
Những thứ này vừa mới được Lệ Hỏa báo cáo từ quét ảnh, xem xét phân tích ra.
Vào lúc Ngôn Mặc Bạch mới nghe, cũng sợ hết hồn, thật may trang bị của họcũng không phải yếu. Mặc dù không nhiều chủng loại như sát thủ, nhưngđều là loại chuyên dùng, như vậy cũng đã đủ để ứng phó.
Cố Khuynh nhíu mày, hừ hừ nói: “Súng trường sử dụng ở khoảng cách gần khó điềukhiển, vậy có thể sử dụng nó như một cây giáo thôi!”
Phốc…..
Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Mà ở trong phòng 1818 đúng lúc Lệ Hỏa nghe lời nói của Cố Khuynh qua máytruyền tin, liền bật cười. Nếu bây giờ anh ở dưới lầu nói, nhất địnhphải cho Cố Khuynh quy phục. Biến súng trường thành cây giáo để đốikháng với năm đợt tăng cường tấn công, đó chính là chống lại trời nha!
Khóe miệng Lệ Hỏa cười giật giật mấy cái, mắt thấy Alan trong đoạn phim rakhỏi thang máy thì giật mình, thu lại nụ cười, qua điện thoại trầm giọng nói: “Đại ca, mục tiêu đã rời khỏi thang máy, đang đi về phòng mọingười. Xin chỉ thị!”
Chờ đại ca ra lệnh một tiếng, Lệ Hỏa lập tức để cho các anh em trốn tại cầu thang ra tay.
Bây giờ không phải thời gian ăn cơm, mà phòng nhân viên cũng cho nghỉ, cho nên dù có ra tay, cũng không sợ làm thương ai.
Ngôn Mặc Bạch suy nghĩ một chút, nhìn về Tiểu Trang ngoài cửa nháy mắt, sauđó mới truyền lệnh cho Lệ Hỏa: “Bình tĩnh, đừng nóng! Tiế tục quan sát!”
Lệ Hỏa có chút lo lắng, sát thủ được người ta đưa tới cửa, còn chưa ratay, vậy chờ đến khi nào đây? Chẳng lẽ đợi họ xông vào mới rồi mới ratay sao? Như vậy là bị động nha!
Bên này anh vừa định xin phép Ngôn Mặc Bạch đi xuống lầu, thì trong video nhìn thấy cửa phòng đại camở, Tiểu trang đi ra, đứng tại cửa ngăn bọn Alan. Nhất thời máu Lệ Hỏasôi sục, hận không được đi xuống ngay lập tức.
“Đại ca, cho ta xuống trợ giúp!” Thông qua máy truyền tin Giọng nói Lệ Hỏa có chút gấp gáp.
“Cậu ở trên đó nhìn từng hành động của tám người kia cho tôi.” Ngôn Mặc Bạch không đồng ý với yêu cầu của Lệ Hỏa, giọng nói nhàn nhạt, nhưng khôngcho phép có sự phản đối.
Lệ Hỏa còn muốn nói, nhưng lại không thể cãi lời đại ca, quả thật tám người kia cần phải chú ý mọi thời gian.
“Bọn anh đi ra ngoài một chuyến.” Ngôn Mặc Bach và Cố Khuynh đứng lên, điđến trước bàn của Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch đưa tay vò đầu Tư Mộ, nhỏ giọnghỏi: “Bọn em ở đây chơi nhiều may mắn nhé.”
Mấy người Tư Mộ chơi bài ở chỗ này, đều không yên tâm.
Lúc ở dưới lầu, Diêu Dao nghe được Tiểu Cửu nói mọi người đang bị theo dõi, trong lòng liền bắt đầu lo lắng, mà lúc mọi người chơi bài, họ cũng thì thầm chuyện như vậy. Lúc này nghe Ngôn Mặc Bạch bảo phải đi ra ngoàimột chút, chắc chắn là ra bên ngoài theo dõi những người đó.
Trong lòng Tư Mộ cũng lo lắng không yên, tay cầm bài run lên, đôi môi runrẩy, muốn nói lại thôi, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói: “Đi nhanh vềnhanh, em chờ anh ăn cơm.”
Ở một bên sắc mặt Thanh Thần khôngđược tốt, cô siết chặt quả đấm, đột nhiên đứng lên nhìn Ngôn Mặc Bạchmột cái làm Tư Mộ giật mình.
“Thanh Thần, cậu muốn làm gì thế?” Tư Mộ kịp phản ứng, vội vàng cầm tay kéo cô lại.
Lúc này Sở Kỳ ngồi bên trái Thanh Thần cũng phản ứng kịp, kéo nàng lại, cốgắng cười thoải mái, nói: “Chúng ta ở chỗ này chơi đi, bọn họ có chuyệnphải đi chứ sao. Chúng ta vẫn nên chơi đến tối, sau đó ăn cơm ở đây, tớnhớ ở đây có một đầu bếp làm đầu cá băm tiêu cực ngon, Thanh Thần, cậuchưa ăn tối phải không? Lần này nhất định phải nếm thử một chút….”
“Đúng vậy, đúng vậy…. Tớ thích ăn đầu cá băm tiêu nhất, đáng tiếc lần trướctới không có, lần này nhất định không thể bỏ qua!” Diêu Dao mặc dù chậmnửa nhịp, nhưng thấy hành động của Tư Mộ và Sở Kỳ, cô cũng đoán đượcThanh Thần muốn làm gì.ddlequydon
“ Tớ….Nghĩ muốn đi nhà vệsinh.” Thanh Thần chép miệng, có chút dở khóc dở cười nói. Nhưng sắc mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, làm cho lời nói của cô không đáng tin.
“Tớ cũng muốn đi.” Từ bên kia Diêu Dao đến bên này, kéo Thanh Thần đi đến nhà vệ sinh.
Thanh Thần đỡ cái bàn, Diêu Dao kéo hai cái, không mở ra được, liền nói vớiThanh Thần: “Vậy cậu đi trước đi, dù sao nhà vệ sinh cũng ở trongphòng.”
Diêu Dao ăn vạ, phẩy tay Thanh Thần, làm nũng giống nhưtrẻ con: “Thật muốn nghĩ cùng cậu đi vào nhà vệ sinh, dù sao trước kiahọc trung học, ở trường học chúng ta đều cầm tay đi nhà vệ sinh….”
Đối với Diêu Dao vô lại tố cáo, Tiểu Cửu đứng ở cửa sổ cách đó không xa,yên lặng quan sát mọi phía, cũng chú ý một chút khóe miệng giật giật,bày tỏ thái độ im lặng đối với Diêu Dao.
Còn Tư Mộ và Sở Kỳ lại khinh bỉ nhìn Diêu Dao, lúc học trung học, bốn người cùng nhau đi học, cùngmột cấp, chỉ có Thanh Thần và Diêu dao một ban, Diêu Dao chính là quấnlấy Thanh Thần, đi đến nơi nào cũng theo, dù là đi nhà vệ sinh cũng lôikéo Thanh Thần cùng đi.
Lúc đó cũng bị Tư Mộ, Sở Kỳ cười chê. Chỉ là Thanh Thần tương đối nuông chiều Diêu Dao, nhất là chịu để Diêu Daoquấn lấy, cho nên cũng bị kéo đi.
Nghĩ đến trước kia, mũi Thanh Thần cũng chua sót.
Ngôn Mặc Bạch nhìn Thanh Thần, sau đó lấy tay đè vai Tư Mộ, cúi xuống hôn cô, rồi cùng Cố Khuynh đi ra ngoài.
Mới vừa đi được hai bước, Sở Kỳ buôn tay Thanh Thần, sải bước đuổi theo,kéo Cố Khuynh nhón chân hôn anh một cái, nhìn thấy Cố Khuynh nhíu màykinh ngạc, liền nở nụ cười khuôn mặt ửng đỏ, nói: “Em nhìn Ngôn Mặc Bạch hôn Mộ Mộ, mắt của em nhìn thấy ngứa ngáy….”
Tay Cố Khuynh nắmchặt ôm cô vào ngực, cúi đầu hung hăng hôn một cái, nói: “Vừa rồi khônghôn em, cái này coi như bồi thường. Về phần thấy lòng khó chịu, đó làbệnh, phải trị! Buổi tối chờ anh về chích ngừa cho em.”
Cố Khuynh cười tà, cố ý nhấn mạnh hai chữ “chích ngừa”.
Mặt Sở Kỳ càng thêm đỏ.
Cô dĩ nhiên biết “chích ngừa” này không phải là “chích ngừa” kia!
(còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.