Editor: Helen Thuong
Nhưng phản ứng đầu tiên của Tư Mộ là nhìn về phía Thanh Thần. Cô ấy đang cúiđầu chuyên tâm nhìn vào lá bài trên tay, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng TưMộ biết, trong lòng cô ấy nhất định là rất khó chịu.
Ở chỗ này,chỉ có cô ấy và Tiểu Trang là độc thân, hơn nữa còn phải chú ý đến người đàn ông bên ngoài đã từng làm tổn tương cô ấy, nhưng bây giờ lại đếndây dưa, điều này làm cho trong lòng cô ấy càng thêm khó chịu.
Tư Mộ thật rất đau lòng cho Thanh Thần, có chuyện gì cô ấy cũng không nói, bao nhiêu khổ sở đều để trong lòng, một mình nếm trải. Đau lòng, chỉbiết một mình trong chăn khóc.
Bây giờ Tư Mộ có chút hối hận,không nên gọi cô ấy ra ngoài. Thật sự không biết gọi cô ấy ra ngoài đichơi cho cô ấy vui vẻ, hay là trước mặt cô ấy ân ái, để cho cô ấy khóchịu.
Trong lòng Tư Mộ đau xót, nhìn về phía Thanh Thần, hốc mắt có chút đỏ.
Ngôn Mặc Bạch cũng để ý thấy cảm xúc thay đổi của Tư Mộ, cầm lấy tay của cô, đặt ở trong lòng bàn tay, nói: “Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cô ấyluôn luôn phải học cách để kiên cường! Tất nhiên cô ấy vẫn rất kiêncường!”
Tư Mộ gật đầu một cái, nắm chặt tay Ngôn Mặc Bạch, lỗ mũi càng chua xót hơn.
Ngôn Mặc Bạch nhẹ nhàng an ủi cô, sau đó đặt cô đứng vững trên mặt đất, nói: “Em qua bên kia cùng các cô ấy chơi bài, anh và Cố Khuynh còn có chuyện cần làm.”
Trước khi Tư Mộ cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531970/chuong-157-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.