Chiếc xe hơi màu đen đừng lại, cửa đã mở ra, nhưng lại không thấy người bước xuống.
Ngôn Mặc Bạch nhìn chầm chầm màn hình máy tính, đôi mắt thoáng qua nét tànnhẫn, mặt lạnh lẽo, nói với Lệ Hỏa: “Các cậu ở đây canh chừng động tĩnhcủa hắn ta, tùy thời báo cáo.”
”Dạ!” Lệ Hỏa gật đầu.
Đám người Tư Mộ bao một gian phòng lớn, giờ này cũng không phải là giờ ăn cơm, vì vậy mọi người chỉ kêu một chút đồ ăn vặt....
Khi Ngôn Mặc Bạch đến, bốn cô gái đang chơi bài.
”Lão đại!” Tiểu Trang cùng với Tiểu Cửu, một người đứng bên cạnh cửa sổ chú ý động tĩnh bên ngoài, phòng ngừa có người từ cửa sổ đi vào; một ngườiđứng ở cửa bên, thời khắc chú ý.
Mặc dù biết nếu có người cố ýđánh vào đây, chắc chắn thế lực của đối phương rất mạnh, hai người bọnhọ cũng không đối phó được, nhưng mà họ nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ những người bên trong phòng.
Khi nghe thấy tiếng bước chân tiến gần đến gian phòng, Tiểu Trang canh bên cửa lập tức cảnh giác, tùy thời ứng chiến.
Ngôn Mặc Bạch gõ ba cái vào cửa, sau đó mới bước vào.
Tiểu Trang nghe được ba tiếng này, tạm thời thả lỏng.
”Lão đại!” Tiểu Trang có chút bất ngờ khi thấy Ngôn Mặc Bạch xuất hiện ở đây.
Tư Mộ nghe Tiểu Trang gọi lão đại, tay cầm bài run lên, vội vàng nhét bàivào tay Cố Khuynh đang đứng một bên xem, cũng không quản anh ta là trợthủ của Sở Kì
”Ông xã, sao anh lại tới đây?” Tư Mộ hai ba bước đi tới, ôm lấy eo Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531969/chuong-157-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.