Tư Mộ dọn cơm lên bàn, rồi gọi cha mẹ lên dùng cơm.
"Bây giờ vẫn còn sớm, chờ một chút, dù sao bây giờ vẫn chưa đói. Khôngphải buổi tối con rể đến dùng cơm sao, nếu bây giờ ăn trước không đợi nó thì không được tốt lắm." Tô San vỗ vỗ con gái, nghiêm mặt giáo dục cô:"Con làm vợ người ta khác với làm con gái trong nhà, không thể không cóphép tắc. Các con sống riêng thì không sao, nếu ở cùng ba mẹ chồng, mẹđoán với tính cách của con sẽ mất một lớp da đó. Sau này đàng hoàng mộtchút cho mẹ. Không được tùy ý như vậy! Xem ra chúng ta đã làm hư conrồi!"
Tư Mộ quệt mồm, vô cùng tủi thân nhìn mẹ mình, nhỏ giọng kháng nghị: "Con chỗ nào không có phép tắc, tùy hứng ở đâu chứ?"
Cũng chính là không chút kiêng kỵ trước mặt ba mẹ mới có thể làm nũng,chứ ở trước mặt Ngôn Mặc Bạch, cô rất biết điều đó có được không?
"Còn mạnh miệng? Con nhìn xem mới nói con có hai cậu, miệng con đã nhếch lên cao như vậy, có phải mẹ đây cũng không được dạy dỗ con đúng không?" Ở trước mặt chồng thì Tô San vô cùng dịu dàng, nhưng trước mặt con gáicó đôi khi sẽ bày ra hình tượng ngườ mẹ nghiêm khắc.
"Đều nói con rể là nửa con trai, mẹ có con trai cũng đừng quên con gáichứ, tại sao mẹ có thể trọng nam khinh nữa như vậy!" Tư Mộ lên án mẹ của mình, sau đó đột nhiên xoay người chạy đến bên cạnh cha, tìm đồng minhtrợ giúp, Lắc lắc cánh tay cha nói: "Cha, tại sao cha lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531899/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.