Nếu không phải đại não của anh vẫn cứng rắn, đoán chừng anh đã cho rằng bản thân mình nghe lầm.
Bất quá sau khi xác định mình không nghe lầm, anh thuận lợi làm loạn trong đêm gió trăng rồi!
Người trong lòng anh, đây là cầu yêu sao?
Ha ha! Được rồi! Cũng là một ngày không gặp, mà còn chưa tới 24 tiếng, cô lại tự nhiên chủ động như vật rồi sao?
Ngôn Mặc Bạch ôm chặt người trong lòng, dùng áo gió đem phủ che kín cô,quay đầu nói với Tiểu Cửu bên cạnh: “Cậu cùng bọn Lệ Hỏa ngồi trên xekia đi về trước!”
“Lão đại—“ Hiện tại ở bên ngoài có nhiều người đối phó với bọn anh nhưvậy, nếu bây giờ bọn anh đều đi, đêt lại một mình Ngôn Mặc Bạch ở đây mà nói không phải là càng làm cho người khác để ý thêm sao?
Ngôn Mặc Bạch cũng biết tình huống hiện tại có bao nhiều đều không tốt, bao nhiêu người đều đang theo dõi bọn anh. Nhưng mà—
Nắm chặt cánh tay, anh nhàn nhạt nói: “Vậy các cậu ở bên kia chờ xem!”
Lại thành công làm Tư Mộ khó xử rồi!
Khốn khiếp, lại là xe chấn sao?
Muốn bị người ta vây xem sao?
Hai lần người đứng xem lại là cùng một người…..
Cái đầu càng vùi sâu vào lòng ngực Ngôn Mặc Bạch, dùng lực chà mạnh mấy cái, chán ghét, thật sự là quá mất mặt rồi.
Bất quá, lần này thật là ngoài ý muốn.
Những thứ trong nước canh thuốc lại phát tác!
Lúc ở nhà bị gió lạnh trấn áp xuống, ở nơi này, gió lớn hơn nữa, lạnhhơn, theo lý thuyết sẽ không còn phản ứng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531900/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.