Tư Mộ lảo đảo xuống xe, mới bước được hai bước, nghe thấy người phía sau đóng cửa xe phát ra tiếng động vang rung trời, trong lòng thầm cả kinh, nghĩ thầm chẳng lẽ người này muốn vào nhà cũng cô,
Ngàn vạn không được đâu!
Có phải tên khốn này biết bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp rồi, cho nên con rể muốn đến thăm cha mẹ vợ?
Cô còn không biết nên nói với cha mẹ về chuyện kia như thế nào đó...
Nếu như anh ta lỗ mãng liều lĩnh đi vào, nói với cha mẹ cô, "Con gái hai người đã là người của con rồi." Chắc ba mẹ cô sẽ tức chết quá.
Nhưng mà đó cũng chỉ do Tư Mộ suy nghĩ nhiều quá.
Ngôn Mặc Bạch xuống xe, gọi người không để ý đến anh lại: "Này, chờ một chút!"
Tư Mộ thầm cả kinh, bước đi cũng nhanh hơn, nhưng chân của cô lại chẳng có chút sức lực nào, cả người giống như bị hủy đi rồi gây dựng lại, đứng cũng không vững.
Cô biết có chạy cũng không thoát, cho nên đành phải xoay người lại, rầu rĩ hỏi "Còn chuyện gì nữa?"
Ngôn Mặc Bạch ném chìa khóa về phía ngực cô, mặc dù Tư Mộ phản ứng nhanh, cô đưa tay lên đón lấy, nhưng đôi tay cô không còn sức lực, chỉ có thể ôm lấy nó để nó khỏi rớt. Vì thế vật đó đập mạnh vào ngực cô.
Có lẽ do xe của Ngôn Mặc Bạch bị dơ, nên anh đang tức giận Tư Mộ, vì thế không khống chế được lực, nén vật đó hơi mạnh.
Tư Mộ bị nện một cái liền rên lên.
Đây là cố ý! --
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531840/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.