Tư Mộ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, từ chối nói: "Cám ơn! Không cần đâu, ở đây rất dễ bắt xe, anh cứ đi làm việc của anh đi!"
Cô lạnh nhạt từ chối khiến Ngôn Mặc Bạch cảm thấy khó chịu.
Người như anh, từ khi nào tốt bụng đến mức lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui?
Một trăm năm mới có một lần, lại bị người khác xem không ra gì từ chối, nói anh làm sao không tức giận?
Bỗng chốc, giọng nói của anh mới vừa rồi còn ấm áp như ánh mặt trời, hiện tại lại như rơi xuống nghìn thước trong hầm băng lạnh, lạnh đến có thể đông chết con bò (~~~). Anh nói: "Lên xe!"
Lúc đầu Tư Mộ hơi tiếc nuối vì cự tuyệt ý tốt của anh. Lúc này nhìn người đàn ông tốc độ thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn, trong lòng cô cũng rất khó chịu!
Tôi không muốn anh đưa về, anh còn ép tôi lên xe của anh làm gì?
Tư Mộ nhìn anh, gương mặt trong nháy mắt trầm xuống, tim đập thình thịch, thật là kì quái!
Mắt đẹp lưu chuyển về phía chiếc xe màu đen. Oa! Quả nhiên không phải dạng có tiền bình thường, Maybach số lượng có hạn, thảo nào nhìn xa hoa như vậy.
Kì thực nhìn một người, chính là nhìn anh mở cửa xe gì bước ra là có thể nhìn ra.
Mà chiếc Maybach đen này, xa hoa như vậy, không phải người bình thường có thể có được.
Tư Mộ không thể phủ nhận, chiếc xe này cùng chủ nhân của nó giống nhau, không cần nhiều lời cũng bộc lộ được khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531839/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.