Vân Phong xoay người, cố nén nước mắt, lại thấy nướcmắt Mặc Mặc ngang dọc, cô nhẹ nhàng khóc, lấy tay che miệng lại, không muốnphát ra tiếng. Chỉ có hai vai run rẩy, biết rằng giờ phút này cô đang bi thương.
Vân Phong lọc cổ họng xong mới nói tiếp “Câu chuyệnđằng sau chính là một tên tiểu tử nghèo không có chút thân phận bối cảnh làmthế nào để học, làm thế nào nằm mơ trở thành nhân vật nổi tiếng vượt trội hơnngười, sau đó … Anh gặp được em…”
Ánh mắt Mặc Mặc ảm đạm dần, cho nên anh tìm tới cô,cho dù đã biết từ lâu, nhưng vẫn khổ sở đau lòng.
Ánh mắt của Vân Phong cũng ảm đạm như cô “Bữa tiệc lầnđó, anh và Sở Khinh Dương cùng đi, bọn anh là bạn học cùng đại học, còn là bạncùng phòng, anh nói hết tất cả mọi chuyện của anh cho cậu ta, cậu talà người đầu tiên biết bí mật của anh. Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền biếtanh muốn em, anh tin tưởng em chính là người con gái giúp anh đi đường tắt.”
Mặc Mặc quay mặt đi, Vân Phong cười khổ.
Anh tự giễu “Anh cho là mình đã nắm chắc, có thể nắmchặt em, lại quên mất mình cũng chỉ là một con người bình thường. lần đầu tiêngặp em, anh nghĩ em chỉ là công cụ của anh, nhưng lại không biết anh đã bị nộitâm bên trong em cuốn hút.”
“Cuốn hút? Em?”
“Đừng kinh ngạc, anh không rõ đó là cảm giác gì, chỉbiết đây là thật, Mặc Mặc, anh nhìn thấy một mình em đứng trên lầu, lẳng lặngnhìn rèm che pha lê, thậm chí anh còn có thể đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lanh-the/529607/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.