“Mặc Mặc, con đường hiện tại chính là con đường trướcđây mỗi ngày anh đều phải đi qua, đầu kia là nhà của anh, còn bên kia là trườnghọc. Mỗi ngày anh đều mất hơn hai giờ để đến trường, nhưng cho dù mưa gió, anhcũng không đến muộn, bởi vì anh biết chỉ có học mới có thể làm cho mình vượtlên mọi người, mới có thể thoát khỏi nơi này…”
Vân Phong nói đến đây thì ngừng, Mặc Mặc cũng khônghỏi lại, chỉ yên lặng nghe tiếng anh thở, còn nghe thấy được âm thanh đau đớntận đáy lòng anh.
Cuối cùng, bọn họ tới nơi, Vân Phong đặt Mặc Mặcxuống, ở trước mắt bọn họ chính là một thôn xóm cũ, khiến người ta cảm thấyhoáng vắng và nghèo đói.
Tốp năm tốp ba mấy cụ già ngồi trước cửa mấy cái nhànát, trên mặt nếp nhăn che kín lộ vẻ bi thương, đốm đen trên ngón tay hiện lêncả đời vất cả của bọn họ.
Vân Phong dẫn Mặc mặc đi đến một ngõ nhỏ, nơi này còncòn có cả cỏ dại mọc. Một cái nhà cũ đã bỏ hoang từ lâu, két một tiếng, VânPhong đẩy cửa ra.
Anh hít một hơi thật sâu, đi vào.
Mặc Mặc cũng đi vào.
Mặc Mặc gần như không thể tin vào mắt mình, bên trongcòn nhìn bết bát hơn cả bên ngoài, cô không thể tin được đây cũng có thể gọi làmột căn nhà.
Vân Phong lại nói với cô “Nơi này chính là nhà anhh.Anh từng sinh ra ở đây, sống ở đây mười năm … Anh cũng đã từng là một đứa bévui vẻ, anh có một cặp cha mẹ yêu thương mình, bọn họ đem tất cả những thứ bọnhọ có cho anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lanh-the/529606/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.