Lúc Mặc Mặc và Vân Phong trở lại nội thành thì đã làchín giờ tối.
Bọn họ còn chưa kịp nói chuyện của mình, điện thoạicủa Vân Phong đã vang lên không ngừng.
“Alô, cha? … Con đã biết, chúng con lập tức trở về.”
“Là cha gọi tới sao?”
“Đúng”
Sắc mặt của Mặc Mặc có chút thay đổi “Nhanh như vậy màcha đã biết sao…”
“Không phải vì chuyện của chúng ta, là công ty xảy rachuyện.”
“Cái gì?”
“Trong điện thoại cha cũng không nói rõ ràng, chỉ bảochúng ta nhanh về nhà, ông đã tìm chúng ta mấy giờ rồi.”
“Nhất định đã xảy ra chuyện lớn…”
Mặc Mặc liếc mắt nhìn Vân Phong một cái, “Chúng ta vềxử lý chuyện công ty trước, còn chuyện của chúngta … Trước đừng tìm cha nói.”
“Ừm”
Vân Phong thở dài, anh không biết đây là cơ hội choanh và Mặc Mặc dịu đi, hay là một khảo nghiệm lớn hơn đối với bọn họ.
Vân Phong và Mặc Mặc cuối cùng cũng trở về Tưởng Gia,sắc mặt mỗi người đều nặng nề.
“Cha, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tưởng Lực Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ “VânPhong, ta không hỏi giữa con và Mặc Mặc xảy ra chuyện gì , đi đâu, vì sao contừ chức ta cũng không truy cứu, hiện tại ta có một chuyện liên quan đến sự tồnvong của Tưởng Gia cần tuyên bố.”
Tưởng Lực Hành vừa nói khỏi miệng, tất cả mọi ngườiđều đưa mắt nhìn nhau.
“Ngày hôm nay Tưởng Gia bị mất một tài liệu trong kétbảo hiểm của công ty. Không thể tưởng tượng nổi, thủ pháp gọn gàng, không tácđộng đến cơ quan nào, cũng không bị máy theo dõi quay được.”
Vân Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lanh-the/529608/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.