Editor: Puck Diêu Bối Địch ăn bữa cơm tụ họp với Kiều Tịch Hoàn và Cổ Nguyên xong, ngồi taxi từ bên ngoài về nhà. Hôm nay đầu hơi choáng, may chỉ đi một lúc, bằng không hiện giờ khẳng định càng thêm khó chịu. Cô xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Cổ Nguyên và Kiều Tịch Hoàn vẫn đứng tại chỗ, không nhịn được khẽ than thở. Cho dù hiện giờ Cổ Nguyên đã có bạn gái, cảm giác đời này Cổ Nguyên đều không bỏ được Hoắc Tiểu Khê, là cả đời. Cô thật sự không biết, đối với Hoắc Tiểu Khê mà nói, có một người đàn ông yêu mình như vậy, rốt cuộc là tốt hay không tốt. Cô thu hồi tầm mắt, quay đầu lại. Xe taxi đi thẳng đến nhà, cô đi vào chung cư, vào thang máy cư dân về đến nhà. Trong nhà tối đen như mực. Diêu Bối Địch hơi kinh ngạc. Hiện giờ Tiêu Dạ còn chưa về nhà sao?! Cô mím môi, bật điện, chỗ cửa không có đôi giày hôm nay Tiêu Dạ đi ra ngoài. Hôm nay Tiêu Dạ rất bận? Cô cởi giày cao gót, đổi dép đi trong nhà, yên lặng, Tiêu Dạ thật sự không ở nhà. Cô trở về phòng, tắm trước, sau đó lại xuống lầu xem ti vi chờ anh. Thật ra đã rất lâu rồi Tiêu Dạ không về trễ như vậy, cô không được quen, ngủ một mình… Mặt hơi đỏ. Chân Tiêu Dạ chắc đã tốt hơn nhiều. Có buổi tối ngủ cùng nhau, hai thân thể nhạy cảm mà quen thuộc dựa chung một chỗ như vậy, củi khô lửa bốc như vậy, nhưng mỗi lần vào thời khắc mấu chốt lại bị Tiêu Dạ đẩy ra, thật ra thì cô đã từng nói, cô có thể thử, thậm chí có thời điểm còn lấy dũng khí nói bên tai Tiêu Dạ, nhưng Tiêu Dạ vẫn đẩy cô ra, sau đó chủ nghĩa đàn ông rất lớn nói, chuyện như vậy, sao có thể khiến phụ nữ khổ cực như vậy… Đây không gọi là khổ cực đi! Cô ngượng ngùng chui vào trong lồng ngực nhảy lên kịch liệt của anh, sau đó lẳng lặng cảm nhận hít thở của nhau, dần dần vững vàng. Diêu Bối Địch rúc trên sofa, mỗi lần nghĩ đến chuyện trên giường đều sẽ tim đập rộn lên, nhịp tim không đều. Cô cố gắng để cho lực chú ý của mình khóa trên màn hình, xem tiết mục giải trí mà cô cảm thấy hứng thú, trong khoảng thời gian này đài truyền hình thường phát tiết mục truyền hình thực tế, cô rất thích xem kiểu chương trình minh tinh dẫn theo đứa bé tham gia trải nghiệm ngoài trời, thêm với kỳ này mời Trình Vãn Hạ và con trai cô ấy Phó Duy Nhất, cô rất thích vẻ đáng yêu dễ thương lạnh lùng của Phó Duy Nhất, không chỉ cô thích, con gái cô Tiếu Tiếu cũng thích, thật ra việc xem tiết mục này là do Tiếu Tiếu để cô xem, nói Phó Duy Nhất thật sự rất đáng yêu, sau khi xem, cảm thấy Phó Duy Nhất quả thật đáng yêu. Nhìn lạnh lùng hà khắc, nhưng lại là bé trai ấm áp, mỗi lần khiến Trình Vãn Hạ giận đến khóc không ra nước mắt, rồi lại mỗi lần đều bị bé xúc động đến không thôi, hơn nữa nghe nói kỳ tiếp theo Phó Bác Văn sẽ xuất hiện với tư cách khách mời… Khụ, khụ. Thật ra cô luôn cảm thấy Phó Bác Văn người đàn ông này rất tuấn tú, vì người phụ nữ của mình có thể cực đoan đến đi ngồi tù… Cô thật sự hơi hâm mộ Phó Bác Văn yêu Trình Vãn Hạ có thể yêu kiên quyết như vậy. Thêm với hai người dây dưa nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn ở bên nhau, không thể không nói, tình yêu còn dài lâu hơn nhiều người tưởng tượng. Diêu Bối Địch khẽ nhúc nhích, cầm gối ôm vào trong ngực. Cô rất dễ dàng hâm mộ tình yêu của người khác, ví dụ như Trình Vãn Hạ trên màn hình, ví dụ như Hoắc Tiểu Khê và Tề Lăng Phong trước kia… Thật ra cô cũng chờ đợi một ngày nào đó mình có thể có được phần tình yêu kiên quyết, cùng Tiêu Dạ… Khẽ nhếch miệng cười, Diêu Bối Địch đảo mắt. Một mình sẽ luôn suy nghĩ lung tung. Nhưng mà, nhắc đến Tiêu Tiếu, đã rất lâu rồi cô không dẫn Tiêu Tiếu ra ngoài chơi, cô nắm lấy cuối tuần này, thế nào cũng phải mang Tiêu Tiếu ra ngoài đi dạo, không biết Tiêu Dạ có thể bớt chút thời gian không, cô quyết định dũng cảm một lần. Tiêu Dạ có thể dần dần tiếp nhận cô, cô tin tưởng, cũng có thể dần dần tiếp nhận Tiếu Tiếu. Vẫn nghĩ như vậy, một lần nữa đặt lực chú ý lên chương trình ti vi. Thời gian tí tách, tiết mục truyền hình thực tế kết thúc. Diêu Bối Địch duỗi người, nhìn thời gian trên tường. Đã sắp mười hai giờ, đêm nay Tiêu Dạ vẫn chưa về, là xảy ra chuyện gì sao?! Diêu Bối Địch không nhịn được bấm điện thoại, điện thoại rơi vào trạng thái tắt máy. Diêu Bối Địch đảo mắt, lại bấm số điện thoại của a Bưu. Bên kia nhanh chóng nhận, “Chị dâu.” “Điện thoại Tiêu Dạ hết pin rồi sao?” Diêu Bối Địch hỏi. “Ừ, có thể hết pin.” A Bưu cung kính đáp. “Tối nay mấy anh rất bận sao?” “Hơi bận.” A Bưu nói, “Không biết sẽ bận đến mấy giờ.” Diêu Bối Địch mím mím môi, “Vậy làm phiền anh chăm sóc kỹ cho chân Tiêu Dạ, tôi sẽ không đợi Tiêu Dạ.” “Chị dâu ngủ sớm chút đi, xong việc em sẽ đưa đại ca về trước.” A Bưu vẫn vô cùng cung kính. “Được.” Diêu Bối Địch cúp điện thoại. Không rõ về thế giới của Tiêu Dạ, vẫn luôn không biết anh ấy rốt cuộc đang làm những gì, nhưng nếu như a Bưu nói Tiêu Dạ đang bận, cô sẽ rất ngoan ngoãn cho rằng như vậy, Tiêu Dạ thật sự rất bận, cô không thích hoài nghi người khác, từ nhỏ đã không thích, cho nên Hoắc Tiểu Khê luôn nói cô ngốc. Cô từ trên ghế salon, trở về phòng. Có lúc quen một chuyện thật sự sẽ rất quen thuộc, một mình nằm trên giường, cảm giác cả người không được tự nhiên, sau đó trắng đêm khó ngủ. … Bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố. A Bưu để điện thoại xuống, nhìn Tiêu Dạ vẫn vẻ mặt lạnh lùng đứng trên hành lang ngoài phòng phẫu thuật, do dự một chút nhưng vẫn đi tới, cung kính nói, “Chị dâu mới vừa gọi điện thoại, điện thoại di động của đại ca hết pin rồi sao?” Tiêu Dạ gật đầu. Anh không có thói quen giữ thời gian chờ 24 tiếng cho điện thoại di động, cho nên điện thoại di động không còn pin, bình thường anh đều không quá để ý. “Chị dâu nói chờ anh đến bây giờ, em kêu chị dâu ngủ trước, cũng không biết mấy giờ mới xong việc.” A Bưu cảm thán. Tiêu Dạ nhìn về phía phòng phẫu thuật, mím môi không nói gì. Hành lang yên tĩnh mà âm trầm. Ánh đèn sáng trưng. Không biết đã qua bao lâu, dù sao bóng đêm rất sâu rất sâu rồi. Cửa chính phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, bác sỹ hơi mệt mỏi nói, “Phẫu thuật cơ bản coi như thành công, nhưng cắt đi tử cung của bệnh nhân, sẽ là một đả kích trí mạng đối với bất cứ người phụ nữ nào, hơn nữa cô ấy còn chưa từng sinh con… Tóm lại khuyên bảo nhiều chút, cố gắng khôi phục. Thân thể quan trọng nhất.” “Ừm.” Tiêu Dạ gật đầu. Bác sỹ rời đi. Tiêu Dạ quay đầu nhìn y tá đẩy người phụ nữ trong đó đi ra, sắc mặt trắng bệch, giờ phút này tỉnh táo, đôi mắt vẫn vô thần nhìn mình, yếu đuối giống như khẽ đụng sẽ bể nát. Cổ họng anh khẽ động, cùng y tá đẩy người phụ nữ kia vào trong phòng bệnh. Chỉnh xong đầy đủ mọi thứ. Tiêu Dạ và a Bưu ở trong phòng bệnh kia với cô ta. Ánh mắt người phụ nữ trên giường bệnh vẫn u ám nhìn Tiêu Dạ, không nói một câu. Trong phòng bệnh cao cấp to như vậy, một khắc kia có vẻ vắng ngắt, giống như chỉ có tiếng bình truyền dịch không ngừng nhỏ xuống. Qua thật lâu, Tiêu Dạ đột nhiên nói với a Bưu, “Cậu về trước, tôi ở cùng cô ấy.” A Bưu mím mím môi, định nói điều gì, nhưng vẫn không nói. Anh cung kính gật đầu, “Vâng.” A Bưu rời khỏi phòng bệnh, quay đầu liếc nhìn hai người trong phòng. Nằm trên giường bệnh là Lôi Lôi. Lôi Lôi biến mất hơn một tháng, giờ phút này lại đột nhiên xuất hiện, vào xế chiều nay, khóc to gọi điện thoại cho Tiêu Dạ, nói mình mang thai. Nói trong khoảng thời gian này mình không làm gì cả, lại mang thai, vì chuyện lần trước mà mang thai. Không phải đã uống thuốc tránh thai rồi sao?! Nhưng nghe nói, có lúc thuốc tránh thai cũng sẽ có sai lầm. Tiêu Dạ buông bỏ chuyện trên tay, mang theo anh đi nhà Lôi Lôi, sắc mặt Lôi Lôi vô cùng trắng bệch, trong thùng rác bên cạnh vứt một que thử thai, hai vạch đỏ rất rõ ràng. Lôi Lôi nhìn bọn họ, nước mắt tí tách rơi xuống, “Tại sao sẽ như vậy?” Hình như Tiêu Dạ hơi ẩn nhẫn, nhìn Lôi Lôi đã hành hạ bản thân không còn hình dáng. Anh quả quyết đưa Lôi Lôi đi bệnh viện, phẫu thuật phá thai. Lôi Lôi vẫn sợ, cô vẫn kéo tay Tiêu Dạ, nói sợ, nói mình thật tàn nhẫn, nói cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng làm chuyện như vậy… Suốt dọc đường Tiêu Dạ vẫn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn để Lôi Lôi khóc trên người anh, khóc đến long trời lở đất. Đưa vào phòng phẫu thuật. Tiêu Dạ và a Bưu ở ngoài phòng phẫu thuật chờ. Nghe nói phẫu thuật phá thai không đau người bệnh không đau đớn, hơn nữa chỉ cần nửa giờ, nhưng nửa giờ, bác sỹ lại gấp gáp chạy tới, nói Lôi Lôi mất máu quá nhiều, tử cung quá mỏng đã không thể giữ được, cần lập tức cắt bỏ tử cung, nếu không sẽ có nguy hiểm sinh mạng. Tiêu Dạ và a Bưu đều sửng sốt ngây ngốc ở đó, hồi lâu hình như không có phản ứng. Chỉ một phẫu thuật phá thai thôi, sao lại biến thành như vậy?! Bác sỹ vẫn thúc giục, kêu bọn họ nhanh chóng quyết định, tình trạng sinh mệnh của Lôi Lôi đã rất kém cỏi, không thể trì hoãn. Tiêu Dạ ký giấy cho phép phẫu thuật. Lôi Lôi được hỏa tốc đưa tới một phòng phẫu thuật khác, sau đó làm phẫu thuật dài đến nhiều giờ. Mới đầu a Bưu vẫn cảm thấy Lôi Lôi cố ý. Thật ra anh vẫn hoài nghi Lôi Lôi, cảm thấy dựa theo tính tình của cô ta tuyệt đối không thể nào an phận được, nhất định sẽ gây ra chuyện lung tung lộn xộn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, anh thậm chí muốn nhắc nhở Tiêu Dạ, không nên nghe Lôi Lôi nói, ai biết đứa bé kia có vào lúc nào, nhưng cuối cùng cảm thấy, cho dù như thế nào, trừ chị dâu ra, Tiêu Dạ đã từng có tình cảm với Lôi Lôi người phụ nữ này, hơn nữa nhiều năm như vậy, nói quá mức khó chịu không tốt cho bất kỳ ai, nên vẫn nhẫn nhịn suốt đường theo tới, không nói bất cứ lời không tốt nào. Mà tới hiện giờ. Hình như càng thêm không nói ra được. Lôi Lôi gặp phải bây giờ, nếu là phụ nữ bình thường đều sẽ không thể chịu đựng nổi đả kích. Là gieo gió gặt bão, hay là thiên tai nhân họa?! A Bưu hít sâu, anh chỉ đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của lão đại sẽ trở nên rối loạn. Anh có dự cảm. … A Bưu rời đi. Trong phòng bệnh hình như càng thêm yên tĩnh. Lôi Lôi vẫn nhìn Tiêu Dạ, ánh mắt vẫn vô lực nhìn anh, không nói chuyện, cứ tái mặt như vậy, không tỏ vẻ gì. Tiêu Dạ đẩy xe lăn đến gần Lôi Lôi, trên mặt vẫn lạnh lùng trước sau như một, trong lời nói lại dịu dàng rất nhiều, “Đừng suy nghĩ, ngủ đi.” “Phụ nữ không có tử cung, coi như là phụ nữ sao? Dạ.” Lôi Lôi hỏi, giọng nói hơi khàn khàn khó chịu. Tiêu Dạ nuốt nước miếng một cái, cho tới giờ anh đều không phải người biết an ủi người khác, cho nên nhiều lúc chỉ trầm mặc, trầm mặc không nói. Nước mắt Lôi Lôi theo hốc mắt, không tiếng động chảy xuống, cô đảo mắt, nhìn lên trần nhà, “Thì ra có một ngày, em cũng sẽ thảm đến nước này, em vẫn đang nghĩ, em không có Tiêu Dạ, em còn có thể cố gắng để mình thoát ra ngoài, cho dù bao lâu, nửa năm, một năm, mười năm, có lẽ một ngày kia em sẽ có thể sống cuộc sống của chính em, em đã cố gắng như vậy rồi, tại sao thượng đế còn đối đãi với em như vậy?”
Tìm kiếm với từ khoá:
1 thành viên đã gởi lời cảm ơn Puck về bài viết trên: kittynhj 06.03.2022, 14:33 Re: Hào môn: Làm con dâu cả thật là khó 88.2 - Điểm: 41 Chương 88.2: Tình yêu không có tính toán, chỉ có yêu hoặc không yêu. Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn Tiêu Dạ siết ngón tay, một mực yên lặng nhìn cô. “Anh đi về đi.” Lôi Lôi đột nhiên mở miệng. “Không, tối nay tôi cùng em.” Tiêu Dạ nói thẳng. Gặp phải chuyện như vậy, anh chưa từng nghĩ tối nay sẽ rời đi. Lôi Lôi hơi châm chọc cười nói, “Ở bên em một đêm, ở bên em được cả đời sao?! Tiêu Dạ, anh không thể tàn nhẫn như vậy đi! Đừng cho em hy vọng, lại khiến em tuyệt vọng, đừng khiến em giống như có thể chạm vào, trên thực tế là vọng tưởng mà thôi.” Tiêu Dạ mím môi, không nói ra một chữ. Hiện giờ anh không thẻ cho Lôi Lôi bất kỳ cam kết gì. Trước kia chưa phát triển đến như bây giờ với Diêu Bối Địch, có lẽ anh sẽ đồng ý với Lôi Lôi, đáp ứng người phụ nữ này vẫn bên cạnh mình, nhưng bây giờ, anh tin chắc mình không làm được, không thể để Lôi Lôi xuất hiện trong thế giới của anh và Diêu Bối Địch. Lôi Lôi nhìn vẻ mặt Tiêu Dạ, cười càng thêm mỉa mai, trong mắt thật sự không hề có điềm báo trước, khóc dấm dứt, cô khóc không thành tiếng nói, “Anh đi đi, Tiêu Dạ, anh đi đi, em van anh, hiện giờ em không thể nhìn thấy anh, muốn em chết tâm, vậy triệt để chút, dù sao trên thế giới này, đoán chừng không có cái gì có thể khiến cho em thảm hại hơn rồi…” Tiêu Dạ siết ngón tay, cứ nhìn chằm chằm vào Lôi Lôi như vậy, nhìn cô cảm xúc hỏng mất. Bệnh viện nhiều y tá bác sỹ như vậy, thật ra thì anh cũng không giúp đỡ được gì, nếu như Lôi Lôi cảm thấy sự xuất hiện của anh ngược lại là gánh nặng của cô… Anh mím môi, đẩy xe lăn, “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt.” Sau đó, lạnh lùng rời đi. Lôi Lôi hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn bóng lưng Tiêu Dạ, ánh mắt vô cùng hận, khiến cho hô hấp của cô hình như không được suôn sẻ, cô cảm thấy mình giờ phút này thật sự muốn giết người, thật sự muốn giết người, tại sao mình lại sẽ gặp chuyện như vậy?! Tại sao?! Tại sao cho tới nước này, Tiêu Dạ vẫn có thể lạnh lùng với cô đến như vậy. Cô cắn môi, một khắc kia đang cố hết sức khống chế cảm xúc hỏng mất của mình, hỏng mất đến không biết nên phát tiết cảm xúc như thế nào, tay của cô hơi run cầm điện thoại lên, cô không biết giờ phút này có thể tìm ai bày tỏ bi ai và châm chọc của mình, hình như bên người cô không có một người bạn, chỉ có một người đàn ông có quan hệ lợi ích, đơn thuần quan hệ lợi ích. Điện thoại gọi thông. Giọng bên kia hơi lười biếng, hình như tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, “Đã trễ như vậy, cô gọi cho tôi làm gì?!” “Tề Lăng Phong, bây giờ tôi không có tử cung!” Lôi Lôi hỏng mất thét chói tai. Tề Lăng Phong ngẩn ra, hình như bị Lôi Lôi đột nhiên thét chói tai hoàn toàn đánh thức. Anh mím môi, giọng lạnh nhạt hỏi, “Có ý gì!” “Có ý gì?!” Lôi Lôi vô cùng châm chọc nói, “Tất cả đều là chủ ý của anh, anh kêu để tôi bị người cưỡng hiếp, anh nói tôi không được uống thuốc tránh thai, anh nói phá thai, cho nên tất cả tôi đều làm theo anh, đến bây giờ, tôi thậm chí không còn tử cung, Tề Lăng Phong, anh không cảm thấy tôi trả giá hơi lớn chút rồi sao?!” Tề Lăng Phong ở bên kia trầm mặc một chút, tròng mắt khẽ động, “Như vậy không phải càng tốt sao?!” Giọng nói, có vẻ lạnh lùng hơn nữa, quả thật máu lạnh. Lôi Lôi cực kỳ châm chọc, “Tề Lăng Phong, anh còn có thể tàn nhẫn hơn chút không?!” “Tôi nói là sự thật, phụ nữ không đầy đủ, trên thế giới này còn có người đàn ông bình thường nào đồng ý tiếp nhận cô?!” Tề Lăng Phong nói từng câu từng chữ, có vẻ như chuyện đương nhiên. “Quả nhiên, quả nhiên hợp tác với anh, hợp tác với anh, tôi đang tự tìm đường chết!” Lôi Lôi hung hăng nói, vô cùng cứng cỏi. “Sai lầm rồi Lôi Lôi, cô hợp tác với tôi, cuối cùng cô sẽ có được tất cả của cô. Cô bây giờ không thể tiếp nhận được cảnh ngộ của mình, đến cuối cùng, cô sẽ đạt được mục đích của cô, cô nên cảm ơn tôi.” Tề Lăng Phong nói không tim không phổi, tàn khốc như vậy. Lôi Lôi cắn răng nghiến lợi, thật sự muốn giết Tề Lăng Phong, nhưng lúc này không thể ra sức, thân thể chỉ giận đến phát run, càng không ngừng phát run. “Lôi Lôi, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, nhân dịp cơ hội thật tốt, giả vờ đáng thương chút, lại một lần nữa trở lại bên cạnh Tiêu Dạ. Tôi vẫn cảm thấy cô không ngốc, ít nhất còn thông minh hơn người bạn rất tốt của cô Sở Dĩ Huân, cho nên tôi tin tưởng cô, dựa vào năng lực của cô khẳng định có thể có được Tiêu Dạ một lần nữa, đến lúc đó đừng quá dính dáng đến tôi, giúp tôi chút chuyện nhỏ là được.” Tề Lăng Phong vẫn như vậy, giống như không hề cảm thấy cô đang khó chịu, còn đang không ngừng tính toán ích lợi được mất, ích lợi được mất! “Tề Lăng Phong, anh sẽ không sợ tôi không làm nữa sao?! Anh sẽ không sợ tôi đâm thủng toàn bộ mọi chuyện ra sao?! Tiêu Dạ không phải người thích bị tính kế, đến lúc đó biết được tất cả mọi chuyện đều do anh sắp xếp, anh cảm thấy cuộc sống của anh sẽ dễ chịu?!” Lôi Lôi lạnh lẽo nói. “Sẽ không.” Tề Lăng Phong nói rất khẳng định, “Nếu như tử cung của cô vẫn còn, có lẽ cô đột nhiên sẽ có lương tâm bỏ qua cho Tiêu Dạ đi con đường của mình, nhưng bây giờ cô không có gì cả, dựa theo tính cách của cô, sao có thể từ bỏ ý đồ?! Lôi Lôi, bình nứt cho bể luôn, tôi chờ tin tức tốt của cô!” Bên kia đã cúp điện thoại. Đối với việc cô mới vừa uy hiếp, anh thật sự không để trong lòng. Cô thật sự rất muốn xé rách tầng da kia, khiến Tề Lăng Phong người đàn ông này cũng nhận được kết quả nên có! Tất cả đều do anh thiết kế, tất cả đều do anh bày ra, tất cả đều do người đàn ông này không từ thủ đoạn nào sắp đặt! Cô biết Tề Lăng Phong có thủ đoạn cứng cỏi, cô biết Tề Lăng Phong có lẽ thật sự có khả năng khiến cô một lần nữa đến gần Tiêu Dạ, nhưng cô không cân nhắc đến, cứng cỏi của người đàn ông này không chỉ dùng trên người Tiêu Dạ, còn dùng trên người Lôi Lôi cô, cô thậm chí còn dùng giá cao khó chịu hơn còn sống! Cô khống chế cảm xúc, khống chế thân mình đang run rẩy. Tề Lăng Phong thật sự quá tàn nhẫn. Tàn nhẫn đến hình như cô không có cách nào thoát khỏi ma trảo của anh ta. Cô vốn biết tất cả tính toán của Tề Lăng Phong đều dùng trên người cô, lấy phương thức tàn nhẫn thể hiện, nhưng bây giờ cô lại chỉ có thể phụ thuộc vào anh, hơn nữa giống như anh nói, khi bản thân không mất đi cái gì, lúc mất đi có lẽ cô sẽ bỏ qua thù hận và không cam lòng, đến bây giờ không còn có cái gì, tại sao cô phải buông tha?! Cô vĩnh viễn không thể buông tha, cô tuyệt đối sẽ không! Sao cô có thể chịu đựng nhìn Tiêu Dạ và Diêu Bối Địch như vậy, như hình với bóng tiếp. Cô nheo mắt. Quay đầu nhìn trái cây trên bàn uống trà nhỏ, cùng với dao gọt trái cây. Cô rút kim, chịu đựng vết thương đau đớn từng bước một đi về phía bàn trà, cầm dao gọt trái cây lên, trong mắt đầy máu, khóe miệng hung hăng cười. Càng thảm thiết đúng không! Để cho mình thảm đến mức, người ta thấy mà thương tiếc! Không phải chỉ lại thêm một đao sao, không phải lại làm chuyện thương tổn đến thân thể mình thôi sao, dù sao cô đã sớm thương tích đầy mình, người không còn gì nữa, còn có thể có gì cần kiêng dè sao?! Cô dùng sức, một đao cắt cổ tay mình. Máu bung ra. Cô nhìn máu tươi của mình có sức sống nhảy lên trên cổ tay, nụ cười nơi khóe miệng, càng ngày càng trở nên tàn nhẫn… … Tiêu Dạ về đến nhà. Khi đó đã rất khuya rồi. Anh cố ý để cho mình cố hết sức không phát ra tiếng động ồn ào gì, anh thật sự không muốn quấy nhiễu đến người phụ nữ nào đó. Một khắc kia khóe miệng hơi cứng nhắc dường như có chút biến hóa vi diệu. Hôm nay bị đè nén một buổi tối, chỉ có lúc này, chỉ có chỗ này, mới cảm thấy một chút ấm áp. Anh di chuyển thân thể, cầm gậy, lên lầu. Hiện giờ tình hình thân thể anh đã khá nhiều, hai chân có thể dựa vào gậy đi một quãng, thêm với bác sỹ đã nói, có thể luyện tập thích hợp như vậy, nhưng không thể dùng lực, dùng sức dễ khiến hai chân gãy xương lần nữa. Anh khó khăn lắm mới lên lầu, đẩy cửa phòng mình ra. Trong phòng bật đèn hơi mờ, người phụ nữ trên giường lớn ngủ say sưa, tóc thật dài tùy tiện xõa trên gối, cánh môi đỏ thắm khẽ chu, giống như đang mơ giấc mộng đẹp. Đường cong khuôn mặt tuấn tú hơi lạnh dường như cũng bị ánh đèn ấm áp lây nhiễm. Có lúc thật sự cảm thấy, có thể có một người phụ nữ lưu lại ánh đèn cho dù mình về trễ như thế nào, là một chuyện hạnh phúc. Anh khom lưng, không nhịn được ấn xuống một nụ hôn lên làn môi cô. Hình như người trong giấc mộng có cảm giác, hình như chỉ hơi giật giật chân mày, đầu lưỡi như không tự chủ thè ra liếm liếm, liếm lên cánh môi hơi khô của anh, lòng đều ngứa… Anh thừa nhận. Anh thật sự không có bao nhiêu nhẫn nại với người phụ nữ này. Nhưng anh thật sự không muốn giẫm lên vết xe đổ, chuyện thân thể anh khó chịu lần trước, hình như cô cũng rất tự trách, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ áy náy của cô. Mà chủ động cô nói… Anh mím môi, nhếch miệng cười một tiếng. Thật ra anh không hề mong đợi cô chủ động, anh sợ kết quả cuối cùng chính là, anh sẽ không nhịn được, một lần nữa nhào về phía cô, ăn cô không còn một mống. Giày xéo một phen như vậy trên làn môi cô. Người phụ nữ dưới người như không hề tỉnh táo, vẫn còn đang ngủ. Sao có thể ngủ như vậy?! Tiêu Dạ thoáng rời khỏi môi Diêu Bối Địch, nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, ngón tay xẹt qua gò má mềm mại của cô. Lại một lần nữa ấn xuống một cái hôn, anh chống gậy chuẩn bị đi tắm, điện thoại của Diêu Bối Địch đang sạc pin trên đầu giường vang lên. Tiêu Dạ cau mày. Mặc dù mở chế độ rung, nhưng căn phòng yên tĩnh như vậy, rõ ràng vẫn ầm ĩ. Tiêu Dạ đi qua cầm lấy điện thoại di động của Diêu Bối Địch, chuẩn bị tắt thì đột nhiên nhìn thấy hiển thị gọi đến là a Bưu, nheo mắt lại, nhận, “A Bưu.” “Đại ca?” A Bưu hơi kinh ngạc, trong nháy mắt lại cung kính nói, “Đại ca, điện thoại của anh tắt máy, em đang tìm anh.” “Có chuyện gì?” “Mới vừa rồi bệnh viện gọi tới nói, Lôi Lôi cắt cổ tay tự sát…” Tiêu Dạ nheo mắt. “Bây giờ đang cấp cứu, bởi vì phát hiện kịp thời, không có nguy hiểm tính mạng, nhưng hiện giờ bệnh viện không có ai, chỉ có bác sỹ y tá đang khuyên bảo Lôi Lôi, em thật sự chưa từng định gọi điện thoại cho anh, nhưng cảm thấy, có lẽ anh nên biết. Nếu không, em đi bệnh viện coi chừng đi.” A Bưu nói một tràng, cuối cùng đề nghị. “Không cần, cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng. “Nhưng mà, đại ca…” “Không nói nữa, cứ như vậy.” Tiêu Dạ cúp điện thoại. Vào giờ khắc này khuôn mặt hơi hòa hoãn của anh trở nên vô cùng cứng ngắc, để điện thoại di động xuống, anh quay đầu nhìn người phụ nữ mơ mơ màng màng hình như đang ngọ ngoạy định mở mắt, một hồi lâu, anh rời khỏi phòng, đóng cửa phòng rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]