Editor: Puck
Tiêu Dạ siết ngón tay, một mực yên lặng nhìn cô.
“Anh đi về đi.” Lôi Lôi đột nhiên mở miệng.
“Không, tối nay tôi cùng em.” Tiêu Dạ nói thẳng.
Gặp phải chuyện như vậy, anh chưa từng nghĩ tối nay sẽ rời đi.
Lôi Lôi hơi châm chọc cười nói, “Ở bên em một đêm, ở bên em được cả đời sao?! Tiêu Dạ, anh không thể tàn nhẫn như vậy đi! Đừng cho em hy vọng, lại khiến em tuyệt vọng, đừng khiến em giống như có thể chạm vào, trên thực tế là vọng tưởng mà thôi.”
Tiêu Dạ mím môi, không nói ra một chữ.
Hiện giờ anh không thẻ cho Lôi Lôi bất kỳ cam kết gì.
Trước kia chưa phát triển đến như bây giờ với Diêu Bối Địch, có lẽ anh sẽ đồng ý với Lôi Lôi, đáp ứng người phụ nữ này vẫn bên cạnh mình, nhưng bây giờ, anh tin chắc mình không làm được, không thể để Lôi Lôi xuất hiện trong thế giới của anh và Diêu Bối Địch.
Lôi Lôi nhìn vẻ mặt Tiêu Dạ, cười càng thêm mỉa mai, trong mắt thật sự không hề có điềm báo trước, khóc dấm dứt, cô khóc không thành tiếng nói, “Anh đi đi, Tiêu Dạ, anh đi đi, em van anh, hiện giờ em không thể nhìn thấy anh, muốn em chết tâm, vậy triệt để chút, dù sao trên thế giới này, đoán chừng không có cái gì có thể khiến cho em thảm hại hơn rồi…”
Tiêu Dạ siết ngón tay, cứ nhìn chằm chằm vào Lôi Lôi như vậy, nhìn cô cảm xúc hỏng mất.
Bệnh viện nhiều y tá bác sỹ như vậy, thật ra thì anh cũng không giúp đỡ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001877/quyen-3-chuong-157.html