Vườn hoa phía sau nhà họ Diệp.
Vườn hoa vắng lạnh, gió hè thổi tới.
Kiều Tịch Hoàn xoay người, nhìn Cố Tử Thần ngồi chỗ cách cô không xa, sắc mặt lạnh lùng.
Hình như Diệp Vũ cũng nhìn Cố Tử Thần, nhếch môi lên, cười như có như không.
“Cố Tử Thần, sao anh lại xuống đây?” Kiều Tịch Hoàn hơi kinh ngạc hỏi.
Cố Tử Thần nheo mắt, “Tới đây.”
Kiều Tịch Hoàn mím môi, nhìn anh đột nhiên có dáng vẻ nghiêm túc.
Cô chọc phải vị lão yêu ngàn năm này từ khi nào rồi hả?!
Khó chịu nhăn mặt đi tới bên cạnh Cố Tử Thần, hơi oán trách nói, “Không phải anh nói không xuống sao? Sao vẫn còn đi xuống.”
Cố Tử Thần liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nói hai lời, kéo tay Kiều Tịch Hoàn đi vào bên trong.
Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc, vẫn rất ôn thuận đi theo Cố Tử Thần vào phòng khách.
Quay đầu liếc nhìn Diệp Vũ, nhìn váy màu xanh nhạt của Diệp Vũ lẳng lặng bay bay trong vườn hoa, cô ta nhếch miệng mỉm cười, nhưng không hề cảm thấy được nụ cười của cô ta, mà ngược lại trong nháy mắt đó cảm thấy, cô gái này hơi cô độc, một mình lẻ loi hiu quạnh.
Diệp Vũ không phải người có tính tình như vậy.
Cô vẫn cảm thấy, Diệp Vũ có phần lớn tính tình tương tự cô.
Đều nhìn như nhẫn nhục chịu đựng, nhưng trên thực tế không có ai có thể thay đổi được cái gì trên người các cô.
Cô mím môi, cảm thấy chỉ là bèo nước gặp nhau với Diệp Vũ, mà tự nhận cô gái này tuyệt đối sẽ không giúp mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001868/quyen-3-chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.