Chương trước
Chương sau
“Chuyện này có gì cần thương lượng chứ, sinh con tự quyết định là được. Các con trẻ tuổi, chính là sợ vóc dáng biến dạng không muốn sinh nhiều, con nhìn mẹ sinh năm đứa, vóc người nào thay đổi bao nhiêu đâu, hiện giờ khoa học phát triển như vậy, cẩn thận bảo dưỡng là được.” Tề Tuệ Phân lại giáo dục.
Diệp Mị vẫn ngoan ngoãn, “Đều nghe mẹ, mẹ nói thế nào con làm thế đó.”
Tề Tuệ Phân nhìn con dâu mình nghe lời hiểu chuyện như vậy, cũng quên không vui mới vừa rồi, kéo Diệp Mị nói, “Phim truyền hình bình thường chúng ta xem hiện giờ chắc đã có.”
“Con lập tức đổi kênh cho mẹ. Con vốn không thích xem phim truyền hình, nhưng bị mẹ mang đến hứng thú.” Hai người một xướng một họa nói, nhìn không khí rất tốt.
Diệp Mị thoáng đảo mắt, nhìn lên lầu hai.
Quan hệ giữa Cố Tử Thần và Kiều Tịch Hoàn càng ngày càng tốt…
Nhếch miệng cười tà ác.
Quan hệ giữa Cố Tử Thần và Kiều Tịch Hoàn càng ngày càng tốt, vậy người kia nên làm thế nào?!
Đúng lúc này.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Diệp Mị nhìn hiển thị gọi đến, sau đó cầm điện thoại đi ra cửa, “Mẹ.”
“Tối nay hẹn người nhà họ Cố các con, tới nhà ăn bữa cơm, các con kết hôn, chúng ta thế nào cũng phải chiêu đãi một chút.”
“Tối nay sao?” Diệp Mị kinh ngạc.
“Có vấn đề?”
“Con đi hỏi thử xem, chủ yếu là thời gian quá gấp, con sợ bọn họ có việc.”
“Con không cần lo lắng, bình thường không phải chuyện lớn gì, Cố Diệu Kỳ vẫn sẽ cho mẹ mặt mũi. Buổi tối bảy giờ bắt đầu ăn cơm, con nhìn thời gian”
“Vâng.” Diệp Mị gật đầu.
Cúp điện thoại, Diệp Mị đi tới, cung kính nói, “Mẹ, mẹ con mới vừa gọi điện thoại cho con, nói là muốn mời ngài và cha, còn có các anh chị em trong nhà đến nhà con ăn bữa cơm, mẹ con nói chúng ta đều là thông gia, mọi người còn chưa tới nhà chúng con lần nào, dù thế nào cũng muốn mời mọi người đi qua chơi.”
Tề Tuệ Phân gật đầu, “Mẹ đi nói với cha con một tiếng, xem có thời gian không?”
“Vâng.” Diệp Mị gật đầu.
Tề Tuệ Phân gọi điện thoại cho Cố Diệu Kỳ, Cố Diệu Kỳ lập tức đồng ý.
Tề Tuệ Phân không có băn khoăn gì, báo lại cho Diệp Mị.
Sau đó bắt đầu thông báo cho người trong nhà.
Đến buổi chiều.
Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần từ trong mộng tỉnh lại.
Xuống lầu đã bị Tề Tuệ Phân gọi lại, nói buổi tối đi nhà họ Diệp ăn cơm.
Đi nhà họ Diệp ăn cơm.
Cô đảo mắt, nhìn Diệp Mị ngồi bên cạnh.
Diệp Mị rất thức thời mở miệng, “Mẹ em nói muốn mời mọi người ăn cơm, chị dâu, chị đi cùng anh cả đi.”
“Ai biết anh ấy có đi không!” Kiều Tịch Hoàn lẩm bẩm.
Lão yêu quái đó, không ra cổng trước không bước cổng trong.
Nhưng mà bản thân lại có phần muốn đi, dù sao, cô có rất nhiều chuyện muốn cầu cạnh Diệp phu nhân, nhưng mới gặp mặt hai lần, có lẽ về sau sẽ dễ nói chuyện hơn.
Đang nghĩ vậy, Cố Tử Thần đã đi thang máy từ trên lầu xuống.
Kiều Tịch Hoàn còn chưa mở miệng nói chuyện, Diệp Mị đã đi thẳng tới nói, “Anh cả, tối nay mẹ em mời cơm, mời anh và chị dâu cùng đến nhà em.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ Diệp Mị, nheo mắt lại.
“Ừ.” Cố Tử Thần gật gật đầu.
“Ừ là đồng ý đi hả?” Diệp Mị chưa từ bỏ ý định.
Cố Tử Thần ngước mắt nhìn Diệp Mị, quay đầu lại nói với Kiều Tịch Hoàn, “Em đi không?”
“Đi.” Kiều Tịch Hoàn không chút do dự.
Cố Tử Thần mím môi, “Anh đi với em.”
Kiều Tịch Hoàn thiếu chút nữa ngoác mồm kinh ngạc.
Cố Tử Thần nói đi, cô đã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, anh lại có thể biết nói “Anh đi với em”! Đây hoàn toàn là tiết tấu khiến cô không có cách nào dễ nói chuyện.
Cô nhìn theo bóng dáng Cố Tử Thần lạnh lùng rời khỏi phòng khách, sau đó đảo mắt nhìn khuôn mặt kiều mỵ của Diệp Mị, lộ ra vẻ mặt không vui như vậy, thậm chí còn cắn răng nghiến lợi.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt.
Cô nhiệt tình nói với Diệp Mị, “Mặt mũi em dâu thật lớn nha, anh cả em vốn không ra cửa đâu.”
Trong giọng nói, rõ ràng có chút mùi âm dương quái khí.
Sắc mặt Diệp Mị rất khó coi quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Bởi vì Tề Tuệ Phân ở đây, cho nên cô cố gắng khiến mình có vẻ rất cao hứng, “Thật sự cảm tạ anh cả, chị dâu ủng hộ như vậy.”
Tề Tuệ Phân vừa nghe Cố Tử Thần muốn đi, tâm tinh cả người đã khá nhiều, trong miệng càng không ngừng nói, “Được, được, Tử Thần cuối cùng bằng lòng ra cửa. Hoàn Hoàn, tối nay con chăm sóc Tử Thần nhiều chút, chân của thằng bé không tiện.”
“Yên tâm đi mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.” Nói xong, cười ngọt ngào.
Diệp Mị ở bên cạnh nhìn, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Đột nhiên nhếch miệng lên cười ác độc.
Kiều Tịch Hoàn cô cũng đừng, đắc ý quá sớm.

Đến năm giờ chiều.
Đại gia đình nhà họ Cố khí thế to lớn đi nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp nằm trên một bãi cỏ xanh tương đối bằng phẳng ở khu ngoại ô thành phố Thượng Hải, nơi to như vậy, chỉ đứng một biệt thự độc lập, xung quanh gần như hoang vu, nhưng giao thông tiện lợi, nhge nói là tự nhà họ Diệp bỏ vốn xây dựng đường quốc lộ.
Người nhà họ Cố đi vào nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp là kiểu kiến trúc giả cổ điển hình, khắp nơi đều tràn ngập trong phong tình tòa nhà lớn cổ đại, còn có một nhà tứ hợp viện. Trang trí bên trong rất hào hoa, nhìn ra được, Diệp phu nhân là một người biết hưởng thụ, cũng rất chú trọng.
Nói đến người chèo lái gia tộc Diệp thị hiện giờ Diệp phu nhân Diệp Chi Lam, ba mươi tám tuổi tang chồng, từ đó cô độc lẻ loi, không gả người khác! Ở cổ đại xem chừng còn có đền thờ trinh tiết. Nhiều năm như vậy một mình bảo vệ sản nghiệp gia tộc lớn như thế, trong nhóm tin tức tuyệt đối là nhân vật thủ lĩnh, hơn nữa bởi vì nguồn tin tức đông đảo, rất nhiều bí mật dường như thành vật trong suốt trước mặt Diệp thị, cho nên rất nhiều công ty đều không dám đắc tội, càng thêm trốn tránh Diệp thị, chỉ sợ bản thân lỡ sơ sẩy, chọc phải vị đại Phật này.
Nhưng Diệp thị chưa bao giờ trêu chọc thị phi, nhiều năm như vậy chưa hề thấy đặc biệt nhằm vào công ty nào hoặc ai đó, cho nên cả trong vòng thương nghiệp Thượng Hải, coi như yên ổn.
Gia tộc Diệp thị có lịch sử đã lâu, từ lời đồn đại như trên phố phường mà nói, gia tộc này đã xuất hiện từ giữa thời kỳ nhà Thanh, hơn nữa người trong gia tộc chỉ có thể theo họ mẹ, cho nên Diệp Mị mới theo họ Diệp của Diệp Chi Lam.
Kiều Tịch Hoàn không hiểu chính là, nếu Diệp Mị là con gái duy nhất của nhà họ Diệp, tại sao Diệp phu nhân lại có thể gả Diệp Mị cho Cố Tử Hàn, cho dù là kết hôn, theo lẽ thường, cũng nên là Cố Tử Hàn ở rể mới đúng.
Cô cau mày, đẩy Cố Tử Thần từng bước theo mọi người đi vào phòng khách nhà họ Diệp.
Phòng khách xa hoa rực rỡ, đèn treo thủy tinh vô cùng sáng chói, nội thật bằng gỗ thật xa hoa mà vừa dầy vừa nặng, giống như đột nhiên đặt mình vào thời kỳ dân quốc, rất có vẻ nhà quân phiệt độc bá một phương như trong phim truyền hình.
Thời gian đến vẫn còn sớm, mọi người yên vị trên ghế salon nói chuyện phiếm.
Diệp phu nhân rất đúng mực nói, “Tiểu Mị và Tử Hàn thành người một nhà, chúng ta cũng thành người một nhà. Người một nhà như vậy lại không đến nhà chơi, nói thế nào đều không được, cho nên để tiểu Mị mời mọi người tới nhà ăn cơm, bởi vì thời gian hơi gấp gáp, không biết có ảnh hưởng đến mọi người không?”
“Nói gì vậy, trong khoảng thời gian này vốn không bận, cho dù bận, thông gia mời ăn cơm, thế nào cũng phải tới.” Cố Diệu Kỳ nói đùa.
Diệp phu nhân cũng phụ họa đoan trang cười cười, “Cố lão vẫn rộng rãi như vậy.”
“Người một nhà, tôi không thích câu nệ.”
“Đó là đương nhiên.” Diệp phu nhân vội vàng nói, lại quay đầu nhìn lên lầu hai, trong miệng lẩm bẩm, “Đứa nhỏ này, kêu lập tức đến, sao đến giờ còn chưa xuống.”
“Diệp phu nhân nói là con trai út của bà sao?” Cố Diệu Kỳ hỏi.
“Con trai út của tôi hiện giờ đang du học bên nước Anh, chờ mấy năm nữa mới có thể trở về. Haizzz, nếu mọi người đều là người một nhà, tôi không dối gạt mọi người nữa, tôi còn có một con gái, lớn tuổi hơn Diệp Mị một chút, bởi vì từ nhỏ thân thể không được tốt, nên chưa hề công bố ra ngoài. Người ngoài đều chỉ biết tôi có một con gái Diệp Mị, thật ra đại tiểu thư chân chính của nhà họ Diệp chúng tôi là một người khác, đó đó, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.” Diệp phu nhân quay đầu nhìn lên lầu hai.
Trên cầu thang.
Một cô gái mặc chiếc váy màu xanh nhạt, nhìn tuổi còn rất nhỏ, tóc dài vô cùng mềm mại, mượt mà tự nhiên xõa xuống hai vai, mặt hồng răng trắng, khóe miệng khẽ mỉm cười, xinh đẹp mà uyển chuyển, vóc người cao gầy, có lồi có lõm, váy màu xanh nhạt càng khiến cô lộ vẻ thanh tân thoát tục, có một ảo giác trong nháy mắt, ảo giác cho rằng người phụ nữ kia chính là tiên nữ lạc xuống trần gian, phiêu dật mà mộng ảo.
Cô gái này cắn môi, nâng váy, cười đến xấu hổ đi từng bước một tới, giọng mềm mại yếu ớt, thật dễ nghe, “Chào chú, dì, chào các anh chị em.”
Nụ cười thỏa đáng, vẻ ngoài hoàn mỹ.
Hình như người nhà họ Cố đều trố mắt trong khoảnh khắc.
Một hồi lâu.
Cố Diệu Kỳ hình như mới hồi hồn nói, “Không ngờ, Diệp phu nhân còn có một cô con gái, xuất trần tuyệt diễm như vậy.”
“Cố lão khen ngợi.” Diệp phu nhân cười nói, “Bình thường thân thể con bé không tốt lắm, thời gian ở nhà nhiều, gần như không để con bé ra cửa, rất hiếm thấy người lạ, chỉ sợ bêu xấu khiến mọi người chê cười.”
“Nói vậy không đúng rồi, chúng ta đều là người một nhà, nào có bêu xấu với không bêu xấu chứ. Nhưng mà cô con gái lớn này của bà, nhìn như tuổi còn ít hơn Diệp Mị.”
“Chính là dáng dấp nhỏ, nhưng trên thực tế còn lớn hơn Diệp Mị hai tuổi.” Diệp phu nhân giải thích.
“Thật sự nhìn không ra. Nhìn không ra.” Cố Diệu Kỳ nói, “Vậy, đã kết hôn chưa?”
“Vẫn chưa, chính là mong đợi Cố lão có quan hệ nhân mạch rộng như vậy, giới thiệu cho.” Diệp phu nhân thân thiện nói.
Cô con gái lớn đứng bên cạnh, dường như nghe được lời như vậy, hơi ngượng ngùng cúi thấp đầu.
Rõ ràng là dáng vẻ rất ngượng ngùng, nhưng trong một khắc kia, Kiều Tịch Hoàn hình như thấy cô gái kia đang cười nghịch ngợm, nụ cười và cô ta cho mọi người cảm giác, rõ ràng không hợp nhau.
Tiểu Vũ.
Thì ra, tên là Diệp Vũ.
Đại tiểu thư chân chính của Diệp thị, chị gái Diệp Mị.
Cho nên hiện giờ có thể giải thích, tại sao Diệp Mị có thể lấy chồng.
Quyền thừa kế cái nhà này chắc nên trên tay Diệp Vũ.
Mà cô gái này, ở trong miệng Diệp phu nhân nói yếu ớt nhiều bệnh, sao Diệp phu nhân có thể yên tâm giao sản nghiệp này cho Diệp Vũ xử lý chứ?!
Cô hơi cau mày.
Nhớ tới lời Diệp Mị đã từng nói, nói cô ta ở nhà mình, không có khả năng lớn lắm. Hình như đang nghiệm chứng, quyền thừa kế nhà họ Diệp, không liên quan gì đến cô ta.
Cô mím môi, rất nhiều chuyện dường như đang sáng tỏ, nhưng lại không dám tùy tiện kết luận, cho nên còn phải yên lặng theo dõi biến hóa.
“Diệp phu nhân bà nói đùa, con gái bà đi ra ngài, chẳng phải có hàng dài người theo đuổi sao?” Tề Tuệ Phân vội vàng nói.
“Chính là xấu hổ, cực kỳ sợ người lạ.” Diệp phu nhân nói.
“Vậy dễ thôi, quay đầu lại tôi giúp bà hỏi thăm một chút. Xem thử xem có ai có thể xứng với đại tiểu thư nhà họ Diệp không.” Tề Tuệ Phân vẫn cực kỳ thích thú chuyện xem mắt.
“Vậy phiền toái.” Diệp phu nhân vội vàng nói, lại quay đầu sang nói với Diệp Vũ, “Tiểu Vũ, còn không cám ơn dì.”
“Cám ơn dì.” Diệp Vũ nhìn mềm mại yếu ớt, vô cùng khéo léo.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, cứ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ Diệp Vũ.
“Không còn sớm, chúng ta ăn cơm thôi. Nếm thử tay nghề đầu bếp nhà chúng tôi.” Diệp phu nhân nói.
Mọi người đều đi đến bàn cơm.
Người một nhà ngồi chung một chỗ ăn cơm.
Trên bàn cơm tương đối yên tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn rất tự nhiên gắp thức ăn cho Cố Tử Thần, chăm sóc có thừa.
Hình như Diệp Vũ quay đầu nhìn bọn họ mấy lần, sau đó nhếch môi cười cười, vẫn tỏ vẻ rất ngoan ngoãn.
Ăn xong bữa cơm.
Diệp phu nhân mời người nhà họ Cố lên vườn hoa trên sân thượng uống trà.
Toàn bộ mọi người ngồi ở vườn hoa, Cố Diệu Kỳ và Diệp phu nhân ngồi chung một chỗ, những người nhỏ tuổi cùng lứa khác ngồi trên bàn bên cạnh.
Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần đến trước cửa sổ sát đất, nhìn đèn đường trong vườn hoa dưới lầu biệt thự nhà họ Diệp, vô cùng sáng chói, đột nhiên nhếch miệng cười cười, nhìn Cố Diệu Kỳ, Tề Tuệ Phân và Diệp phu nhân trò chuyện rôm rả, mím môi nói, “Chúng ta đi xuống vườn hoa dưới lầu đi dạo?”
“Không đi, muốn đi tự em đi đi.” Cố Tử Thần nói.
Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ một chút, mới vừa rồi khi Cố Tử Thần đi lên, đều là người giúp việc nâng anh lên, hiện giờ đi xuống lại bị hành hạ một trận như vậy, nên không cưỡng cầu, cô khom lưng nói nhỏ bên tai anh, “Vậy em đi một vòng rồi trở lại với anh.”
Cố Tử Thần gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn xoay người đi ra khỏi phòng hoa, đi xuống lầu.
Vườn hoa không có khí ấm, trời hè hơi nóng, nhưng vẫn còn tốt, vườn hoa khá nhiều cây cối, gió nhẹ thổi qua, không tính là quá khó tiếp nhận.
Bước chân của cô đột nhiên dừng lại bên cạnh hồ bơi, đứng nhìn bóng dáng màu xanh bên kia hồ bơi, gió hè khẽ thổi, nếu như không phải trước đó đã gặp cô gái này, Kiều Tịch Hoàn thật sự sẽ cho rằng, cô gái này tuyệt diễm xuất trần như vậy.
“Tiểu Vũ.” Kiều Tịch Hoàn gọi cô gái đứng yên quay lưng về phía cô.
Muốn đi đến vườn hoa đi dạo, cũng bởi vì thấy được bóng người như vậy.
Diệp Vũ xoay người, nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhếch miệng cười một tiếng, “Sao cô biết tôi đang chờ cô?”
“Tôi đoán.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Cô cũng biết, em gái cô gả cho Cố Tử Hàn? Cho nên cũng biết, thân phận của tôi?”
“Cô đang tức giận?” Diệp Vũ cười hỏi cô.
“Sao có thể chứ?!” Kiều Tịch Hoàn nhún vai nói.
“Thường nghe tiểu Mị nhắc đến cô, đã biết cô là hạng người gì, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của tôi, xinh đẹp, hào phóng, cởi mở, thông minh, cơ trí…” Diệp Vũ nháy mắt nhìn cô, “Còn có từ gì tốt nữa?”
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cười một tiếng, không nói gì.
“Rất hợp khẩu vị của tôi.” Diệp Vũ tổng kết.
“Cô cũng rất hợp khẩu vị của tôi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Cảm giác ở cùng chỗ với người kia, sẽ không có vẻ quá mệt mỏi.
“Mới vừa rồi, là ông xã cô? Chính là người đàn ông gieo dâu tây cho cô.” Diệp Vũ hỏi.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
“Xem ra tình cảm của hai người rất tốt.”
“Coi như tốt thôi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Thật ra thì tôi cũng có người trong lòng.” Diệp Vũ mở miệng, có phần phiền muộn nhìn vầng trăng non như ẩn như hiện.
“Thật sao? Xin lắng nghe.”
“Bởi vì theo đuổi khác nhau, tín niệm không giống nhau, nên mỗi người một ngả.” Diệp Vũ nhếch miệng cười, một khắc kia lại cảm thấy rõ ràng sự bi thương của cô.
“Bây giờ cô còn nhớ anh ấy?”
“Ừ. Bằng không, cô thật sự cho rằng, tôi đã tròn ba mươi tuổi, vẫn một mình cô đơn?!” Diệp Vũ hơi buồn cười nói.
“Tôi không cảm thấy thế.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Cô vẫn cho rằng, Diệp Vũ nên như vậy, bởi vì Diệp Vũ bốc đồng kháng nghị với gia tộc, cố ý trêu chọc Diệp phu nhân không vui.
Cảm giác dưới khuôn mặt nhìn như khéo léo nhu thuận của cô gái này, trên thực tế có một trái tim nhỏ vô cùng phúc hắc.
“Thật ra thì có chút tình cảm, qua là qua, không có gì vẫn luôn không bỏ được.” Kiều Tịch Hoàn sâu kín nói, bước chân đi tới bên bể bơi, đứng ở đó, nhìn cái bóng của mình dưới bóng nước phản chiếu ánh đèn, đung đưa.
Đã trải qua thời gian tàn phá, rất nhiều thứ có thể, buông xuống.
Ví dụ như, đối xử với Tề Lăng Phong.
Khoảnh khắc sống lại cô đã tự nói với mình, không thể có bất kỳ mong đợi và tình cảm nào với người đàn ông này, trừ hận.
Nhưng cô yêu nhiều năm như vậy, thật ra chính bản thân cô cũng không biết mình có thể thật sự buông xuống được không, cô chỉ đang khuyên mình, đang tự ép mình mà thôi! Sau đó thời gian nói cho cô biết, có thể, không quá nửa năm, cô đối xử với Tề Lăng Phong, đã ít đi phần tùy tâm rung động kia.
Cô hít sâu, hình như cũng đang thở phào vì tình cảm của mình.
Còn tốt.
Có Cố Tử Thần.
Cô nghĩ tới hình ảnh ôm nhau ngủ chiều nay.
Diệp Vũ đứng sau lưng Kiều Tịch Hoàn, nhìn bóng lưng của cô, hình như có thể cảm giác được cảm xúc thư thái của cô, khóe miệng cô nhếch lên một đường cong không nhìn ra bất cứ tình cảm gì, giọng cô lẫn vào trong gió, nói, “Tôi sẽ không buông, đời này, đời sau, đều sẽ không. Cho nên…”
Cánh tay mảnh khảnh của Diệp Vũ tới gần Kiều Tịch Hoàn.
Cô chỉ hơi dùng lực, Kiều Tịch Hoàn sẽ bị cô đẩy vào trong bể bơi.
Nước hồ bơi không sâu, nếu như không biết bơi…
Cô nheo mắt.
“Kiều Tịch Hoàn.” Sau lưng, đột nhiên vang lên một giọng nam cuốn hút.
Giọng nói lạnh như băng.
Gọi tên Kiều Tịch Hoàn, lại hình như xen lẫn rùng mình và uy hiếp nào đó không nói được.
Diệp Vũ cứng đờ tay, đảo mắt.
Cố Tử Thần ngồi ở đó, sắc mặt lạnh lùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.