Đại viện nhà họ Cố. Phòng của Cố Tử Thần. Gian phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh. Lời Kiều Tịch Hoàn mới vừa nói, hình như vẫn không ngừng quẩn quanh bên tai ai đó. “Cố Tử Thần, em thừa nhận, em thích anh.” Giọng nói rất thanh thúy, không hề có tạp chất. Cố Tử Thần nằm trên giường, ánh mắt vẫn nhìn mặt cô, nhìn hốc mắt cô không hiểu sao hơi đỏ lên. Kiều Tịch Hoàn cắn môi, dưới ánh nhìn của Cố Tử Thần, không hề lui bước một giây. Cô chỉ lần đầu tiên cảm nhận được kiểu cảm xúc có phần không khống chế được. Cô hiếm che giấu cảm xúc, rất nhiều chuyện đều đã quen nói ra cho người đã chỉ định, từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy người giấu tâm sự trong lòng sẽ đoản mệnh. Cho nên cô luôn không tim không phổi, nói toàn bộ phiền não của mình ra, nói cho Cổ Nguyên, nói cho Diêu Bối Địch, nói cho Tề Lăng Phong, nói cho cha mẹ mình… Bây giờ cô nói cho Cố Tử Thần. Phần tình cảm này không biết đã nhịn bao lâu, lúc bật thốt lên, có một loại kích động muốn khóc. Cũng không nghĩ tới nhận được câu trả lời của Cố Tử Thần, không hề cảm thấy anh sẽ trả lời cô cái gì. Cô thu mắt, không để lại giấu vết lau hốc mắt đỏ thắm của mình, cười khẽ, “Chính là nói cho anh biết một tiếng, anh biết là được.” Cố Tử Thần mím môi, nhìn gương mặt lần đầu tiên gượng cười của cô. Người phụ nữ này không phải không có tình cảm, nhưng mà rất nhiều khi, sống thực tế hơn người khác mà thôi. Ngón tay đặt trên chăn của anh khẽ giật giật, dường như đang kiềm chế, cũng hình như là động tác trước sau như một khi anh gặp chuyện gì đó không thể xử lý. Kiều Tịch Hoàn không nhìn Cố Tử Thần, xoay người, “Em đi làm đây, anh nhớ uống thuốc đi.” “Kiều Tịch Hoàn.” Cố Tử Thần lạnh giọng gọi cô. Kiều Tịch Hoàn dừng bước chân. “Sau khi nói một đống lời mê sảng vậy, buông tay rời đi sao?” Mê sảng?! Cô châm chọc cười một tiếng. Coi là cô nói bậy đi, dù sao cũng không cần ai đó hiểu. Dù sao đối với Cố Tử Thần lão yêu ngàn năm cổ quái, tùy hứng, cố chấp, phiền toái này mà nói, cô cũng không thể thay đổi được anh chút gì, thậm chí rất nhiều khi, ở trên người Cố Tử Thần, cô không tìm được ra sức, cho nên rất nhiều khi Cố Tử Thần cho cô cảm giác chính là hữu tâm vô lực. “Kiều Tịch Hoàn, em quay lại!” Cố Tử Thần mở miệng lần nữa, lúc Kiều Tịch Hoàn lại bước chân chuẩn bị rời đi. Kiều Tịch Hoàn cắn môi, siết chặt ngón tay, hơi tức giận bừng bừng quay đầu lại gầm thét lên, “Cái gì đều do anh định đoạt, anh kêu em về thì về, anh nói lời em nói chính là mê sảng thì chính là mê sảng, anh có gì đặc biệt hơn người! Anh đã từng nghe em lúc nào chưa?!” Cố Tử Thần mím môi, sắc mặt hơi khó coi. Người phụ nữ này trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Mới đầu nhìn như muốn khóc, giờ khắc này hình như đã lại khôi phục dáng vẻ tức giận, có phần hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang. “Lần này, nghe lời em được chưa?” Giọng nói cuốn hút của Cố Tử Thần, trong giọng nói ồn ào của cô, có vẻ tao nhã đậm đà như thế. Kiều Tịch Hoàn vẫn còn trong trạng thái vô cùng giận dữ, Cố Tử Thần đột nhiên nói ra một câu khiến cả người cô bối rối, cô đột nhiên rất yên tĩnh nhìn Cố Tử Thần, nhìn gương mặt đẹp trai long trời lở đất của anh, một hồi lâu mới xác định mở miệng, “Là như em hiểu sao?” “Coi như là vậy.” Cố Tử Thần mím môi, một khắc kia không phải là ảo giác, cô nhìn thấy khóe môi đẹp mắt của Cố Tử Thần, hơi nhếch len. Kiều Tịch Hoàn cắn môi, một khắc kia nhịp tim hơi nhanh. Cố Tử Thần người này không phải đang trêu chọc cô chơi chứ?! Cô có phần lo được lo mất nhìn Cố Tử Thần, lại bắt đầu có phần lui bước không dám đến gần. Nếu lại lần nữa bị gạt, cô sẽ như thế nào?! Cô thật sự cảm thấy Cố Tử Thần sẽ không tốt bụng như vậy, sẽ đón nhận cô! Điều này khiến cô cảm thấy quá không chân thật. Cô hơi lo lắng nghĩ, có vẻ không quả quyết như thế, thái độ cũng vô cùng rối rắm. Cố Tử Thần cau mày, nhìn sắc mặt Kiều Tịch Hoàn thay đổi, trong lòng có phần bực tức khó chịu. Sau khi anh xác định, người phụ nữ này lại lộ ra vẻ mặt như vậy! Vẻ mặt rõ ràng đang lùi bước này. Khí thế mới vừa rồi của cô, dũng cảm mới vừa rồi của cô, đi đâu rồi?! Anh thừa nhận, anh cực kỳ khó chịu Kiều Tịch Hoàn như vậy. Anh vẫn quen người phụ nữ này cố chấp trên người anh. Cố chấp nói, Cố Tử Thần, em thừa nhận, em thích anh. Cố chấp nói, Cố Tử Thần, trên thế giới này, trừ yêu em, nếu không thì không cho phép yêu người khác. Cố chấp nói, nếu như em biết anh và ai xảy ra chuyện gì, em cảm thấy em có thể sẽ giết anh, lại giết người phụ nữ đó! Anh khẽ mím môi mỏng, hình như đang để cho cảm xúc của mình thầm bình ổn lại, anh ngước mắt nhìn người phụ nữ đang đứng giữa phòng, nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi của cô, than nhỏ giọng, nói, “Kiều Tịch Hoàn, em qua đây.” Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, như mới vừa từ trong thế giới tinh thần của mình ra ngoài. “Em qua đây.” Cố Tử Thần lặp lại. Kiều Tịch Hoàn cắn môi nhìn anh. Dần dần, cô nâng bước chân, đi về phía anh, đứng bên cạnh giường lớn. Cố Tử Thần chống lấy thân mình chậm rãi ngồi dậy. Bàn tay thon dài của anh dột nhiên kéo tay nhỏ bé buông thõng của cô. Kiều Tịch Hoàn trợn to hai mắt, nhìn hành vi của Cố Tử Thần. Cố Tử Thần khẽ dùng sức, cầm lấy tay cô, giống như đang ra hiệu cô ngồi xuống bên giường. Kiều Tịch Hoàn khẽ cắn môi, ngoan ngoãn ngồi xuống. Như vậy, hai người sẽ cách không quá xa. Cố Tử Thần mím môi cười một tiếng, nụ cười rất nhẹ rất nhạt. Kiều Tịch Hoàn cứ yên lặng nhìn từng cử động của Cố Tử Thần, nhìn anh dùng một bàn tay khác không kéo bàn tay cô đưa lên gương mặt cô, sau đó lòng bàn tay khẽ vuốt mặt cô, dừng trên cánh môi hơi khẩn trương của cô, hơi dùng sức, cường thế tách cánh môi mím chặt của cô ra. Cánh môi hơi trắng bệch vào giờ khắc này đột nhiên trở nên vô cùng hồng hào, giống như cánh hoa hồng, kiều diễm ướt át. Gò má của Cố Tử Thần đến gần mặt cô, cánh môi phủ lên cánh môi cô, răng môi kề nhau. Cố Tử Thần rất dịu dàng liếm láp khóe miệng cô. Kiều Tịch Hoàn chỉ ngơ ngác nhìn gương mặt đẹp trai đến người thần đều căm phẫn này trong khoảng cách gần, nhìn lông mi dày khẽ chớp động, ở trong tầm mắt của cô, không ngừng nhảy lên, nhảy lên, nhảy lên… Cô hơi khẩn trương, một khắc kia khẩn trương đến quên mất hô hấp. Hình như Cố Tử Thần cảm nhận được tâm tình của cô, anh thoáng dời khỏi cánh môi cô, hình như chỉ rời đi khoảng một centimet, tròng mắt khép hờ của anh mở ra, đuôi mắt hẹp dài, trong tròng mắt thâm thúy hình như mang theo một chút nụ cười không dễ dàng phát hiện ra, anh nói, “Cẩn thận ngộp thở.” Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra. Giống như phản xạ có điều kiện, há hốc mồm thở. Mới vừa hé miệng, một cánh môi ấm áp bá đạo đã phủ tới, thậm chí không kịp chuẩn bị, môi lưỡi dây dưa. Trong nháy mắt Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, Cố Tử Thần người này, quá phúc hắc rồi! Nháy mắt sau đó, đương nhiên hưởng thụ, kiểu tình dục “Phúc hắc” này. Hai người ôm hôn, ôm thân thể nhau, bàn tay nhỏ bé cũng bắt đầu chơi xấu… Căn phòng khí thế ngất trời. Hai người say sưa dâng hiến cho nhau, rõ ràng hết sức căng thẳng… “Tử Thần, sao lại không uống thuốc hả?!” Cửa phòng mở ra, đột nhiên truyền đến giọng nói mang theo trách cứ của Tề Tuệ Phân. Vừa dứt lời, một giây tiếp theo, lại hình như trố mắt, không nói ra được gì. Hai người ôm hôn chợt buông nhau ra, hơi xấu hổ nhìn ra cửa phòng. Hình như Tề Tuệ Phân cũng hơi lúng túng, bà nhìn vào phòng, khóa tầm mắt vào một điểm, nhìn rất bình tĩnh nói, “Nghe người giúp việc nói con không uống thuốc, thaant hể con mới tốt chút, vẫn phải uống chút thuốc củng cố.” Cố Tử Thần “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm. Kiều Tịch Hoàn cũng cảm thấy sắc mặt mình hơi đỏ, bị mẹ chồng mình nhìn thấy chuyện thân mật này, dù thế nào cũng có phần lúng túng khó nói đi. Cô hít sâu, đứng dậy khỏi giường, khẽ mỉm cười nói với Tề Tuệ Phân, “Con nghe nói cảm có thể lây, Tử Thần lây cảm cho con, sau đó anh ấy sẽ khỏi.” Tề Tuệ Phân nở nụ cười, “Mẹ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.” “Là thật.” Kiều Tịch Hoàn nghiêm trang, kéo Cố Tử Thần ở bên, “Có phải không, Tử Thần?” Cố Tử Thần vốn không hề mua trướng, không nói lời nào, giờ phút này sắc mặt rõ ràng không được tốt lắm. Kiều Tịch Hoàn tức giận liếc nhìn Cố Tử Thần, cười với Tề Tuệ Phân, “Muốn phá vỡ lời đồn, không thử nghiệm sao được!” Tề Tuệ Phân gật đầu, “Thế giới mấy người trẻ tuổi các con, chúng ta giờ già rồi không hiểu được. Hoàn Hoàn con cho Tử Thần uống thuốc đi.” Nói xong, đi ra ngoài. Khi đi ra còn tốt bụng đóng cửa lại, rất dịu dàng. Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn Cố Tử Thần mặt lạnh lùng dựa vào đầu giường. Kiều Tịch Hoàn nhịn không được bật cười, “Anh đây là chưa thỏa mãn dục vọng?!” Cố Tử Thần không nói gì. “Trước uống thuốc đi, thân thể anh yếu như vậy, em sợ anh bị tội trên giường.” Kiều Tịch Hoàn xoay người cầm ly nước và thuốc trên đầu giường, đưa cho Cố Tử Thần. Lần này Cố Tử Thần không đùa bỡn tính tình không uống, anh đặt toàn bộ thuốc vào trong miệng, sau đó uống một ngụm nước lớn, nuốt xuống. “Anh uống thuốc nhẹ nhàng như vậy, vì sao còn phải đùa bỡn tính tình đại thiếu gia?!” Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt. Cố Tử Thần đưa ly nước cho Kiều Tịch Hoàn, sau đó nằm xuống, ngủ. Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ Cố Tử Thần, “Anh đây là đang tức giận với ai hả? Cố đại thiếu?!” Cố Tử Thần không nói lời nào. Kiều Tịch Hoàn cảm thấy lòng người đàn ông này, cũng khó có thể nắm lấy như vậy. Cô để ly nước xuống, chuẩn bị rời đi. Cố Tử Thần đột nhiên nói, “Đừng tùy tiện phỉ báng anh.” Phỉ báng?! Cô phỉ báng anh lúc nào?! Cố Tử Thần đưa lưng về phía cô, không nói lời nào. Kiều Tịch Hoàn túm tóc, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, Cố Tử Thần đang nói, cô chê thân thể anh yếu, không chịu nổi giày vò trên giường?! Không nhịn được bật cười thành tiếng. Cố Tử Thần tức giận nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô cười đến xinh đẹp, sắc mặt càng khó coi hơn rồi, “Kiều Tịch Hoàn!” Kiều Tịch Hoàn dừng cười, “Em không chất vấn anh, nhưng chưa từng thử, em thật sự không biết. Rất dễ nhận thấy thời gian thời cơ hôm nay không đúng, chúng ta, ngày khác lại nói!” Ngày khác lại nói?! Kiều Tịch Hoàn cũng cảm thấy bản thân sao lại tà ác như vậy. Cô xoay người đi vào phòng chứa đồ, vừa đi vừa nói, “Cố Tử Thần, thuốc cảm này uống vào mệt chỉ muốn ngủ, em đổi quần áo vào ngủ chung với anh.” Dứt khoát, hôm nay tính người chút, không đi làm. Dù sao Cố thị không có cô vẫn vận hành bình thường. Cố Tử Thần đưa lưng về phía Kiều Tịch Hoàn. Khóe miệng đột nhiên nhếch lên một đường cong đẹp mắt, lần này rõ ràng, rất rõ ràng, rất rõ ràng đến, không hề che giấu. … Tề Tuệ Phân đi ra khỏi phòng Cố Tử Thần. Thật ra trong lòng có chút an ủi. Nhiều năm như vậy, Cố Tử Thần ở suốt trong nhà nhiều năm như vậy, bởi vì thằng bé chưa bao giờ nói chuyện bản thân, cho nên bọn họ không biết, con trai đang nghĩ gì, hơn nữa cảm giác, không có ai có thể đi vào thế giới của thằng bé, thằng bé khóa mình quá chặt. Nhưng kể từ sau khi Kiều Tịch Hoàn từ trong tù về, tính tình náo động của Kiều Tịch Hoàn và tính tình cứng nhắc của Cố Tử Thần tạo thành đối lập mãnh liệt, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy, hoàn toàn đang bổ sung cho nhau. Kiều Tịch Hoàn như đang thay đổi Cố Tử Thần từng chút một, khiến Cố Tử Thần bắt đầu có tiếp xúc nhất định với thế giới bên ngoài. Trước kia không biết tình cảm của hai đứa đến mức độ nào. Hôm nay. Bà đột nhiên đụng phải như vậy. Cho dù đến số tuổi nhất định, chuyện giữa nam nữ vẫn nhìn vô cùng rõ ràng. Nhìn rõ ràng, giữa hai người, không giống như đang diễn trò trên giường. Nghĩ tới đây, trong lòng lại không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm. Bà xuống lầu, ngồi trên ghế salon trong phòng khách. Mấy ngày nay Diệp Mị đều đàng hoàng ở trong nhà, nhìn thấy bà xuất hiện, vội vàng khéo léo gọi, “Mẹ.” Hiện giờ tâm tình Tề Tuệ Phân tốt, tự nhiên cũng khá chút với Diệp Mị, “Sao lại một mình trong phòng khách, Tử Hàn đâu?” “Anh ấy đang ngủ trưa trong phòng, con không quen ngủ trưa, sợ quấy rầy đến anh ấy.” Diệp Mị khéo léo nói. Tề Tuệ Phân gật đầu. “Hôm nay nhìn tâm tình mẹ không tệ.” Diệp Mị rất biết nhìn mặt nói chuyện, một chút xíu thời gian như vậy, đã nhận ra được cảm xúc biến hóa rõ ràng không giống như bình thường của Tề Tuệ Phân. Tề Tuệ Phân cũng không che giấu, “Chà, còn không phải thấy con trai con dâu quan hệ tốt sao, dĩ nhiên thở phào nhẹ nhõm. Đến tuổi này của chúng ta, không còn mong đợi gì, gia hòa vạn sự hưng chứ sao?!” Diệp Mị hơi kinh ngạc, trên khuôn mặt kiều mỵ mang theo nụ cười ngọt ngào, “Mẹ còn rất trẻ, chúng ta đi ra ngoài, mẹ tuyệt đối nhìn như chị gái con vậy.” “Mẹ thấy con chính là miệng ngọt.” Tề Tuệ Phân cười đến híp cả mặt, “Mẹ nào trẻ như con nói.” “Thật sự có.” Diệp Mị nghiêm túc nói. Tề Tuệ Phân không nhịn cười được, nói, “Bây giờ nhìn các con như vậy, mẹ thật sự được an ủi. Trước kia nhà này nhìn như hòa thuận, nhưng trên thực tế tất cả mọi người cực kỳ lạnh lùng. Đặc biệt là Tử Thần, chưa bao giờ dung nhập mình vào trong nhà. Hiện giờ bởi vì Hoàn Hoàn, ngược lại thay đổi rất nhiều.” “Thật sao? Anh cả thay đổi rất lớn? Bởi vì chị dâu.” Diệp Mị không để lại dấu vết, chuyển dời để tài từ Tề Tuệ Phân lên trên người Cố Tử Thần. “Ừ, thay đổi rất lớn. Trước kia nào sẽ thân cận với ai đâu, cũng không thích đi ra ngoài. Hơn nữa lúc ấy xảy ra tai nạn xe cộ, bác sỹ đã thông báo với chúng ta, nói Tử Thần hai chân tàn phế, thân dưới có thể bị ảnh hưởng. Sau khi Tử Thần xuất viện, mẹ đã để Kiều Tịch Hoàn đi thử, Kiều Tịch Hoàn nói Tử Thần không để cho con bé đụng vào, có thể tưởng tượng cũng biết có vấn đề, nhiều năm như vậy, có thể trong lòng mẹ vẫn mang một khối bệnh lớn.” “Hiện giờ như thế nào?” Diệp Mị hỏi, hơi nóng nảy muốn biết. Tề Tuệ Phân không chú ý tới tâm tư của Diệp Mị, đương nhiên cảm thấy cô đang quan tâm người nhà mà thôi, cho nên không đề phòng nói, “Hiện giờ nhất định tốt lắm, chẳng phải mẹ mới vừa đi phòng Tử Thần thúc giục thằng bé uống thuốc sao, kết quả không cẩn thận bắt gặp.” Nói xong, Tề Tuệ Phân còn hơi tiếc nuối cười cười, “Người trẻ tuổi hăng hái, chúng ta già rồi đều theo không kịp. Nhưng mẹ không phải là người máy móc, mẹ cũng từng trẻ tuổi, các con lúc trước giày vò như thế nào đều được, chỉ cần tình cảm vợ chồng tốt đẹp, là được rồi.” Trên khuôn mặt kiều diễm của Diệp Mị hơi thay đổi. Cô khẽ cắn môi, đột nhiên không nói ra được một câu. Tề Tuệ Phân lại nói, “Hoàn Hoàn còn ít tuổi, mới hai mươi lăm, nắm chặt lấy, hai đứa còn có thể sinh thêm một.” Diệp Mị không để lại dấu vết siết chặt ngón tay, đột nhiên hỏi, “Mẹ, không phải mẹ nói anh cả không được sao? Sao lại sinh ra Cố Minh Lộ?” Tề Tuệ Phân khựng lại, một khắc kia hình như không nghĩ tới Diệp Mị lại hỏi vấn đề này. Diệp Mị nhìn sắc mặt Tề Tuệ Phân đột nhiên thay đổi, hơi kinh ngạc, thận trọng hỏi, “Đứa bé kia không phải của anh cả?” “Sao có thể không phải!” Sắc mặt Tề Tuệ Phân trầm xuống, giọng nghiêm nghị. Diệp Mị cắn môi, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, “Mẹ, con chỉ ngạc nhiên tùy tiện hỏi một chút, con đương nhiên chưa hề hoài nghi thân phận của Minh Lộ, con chỉ đột nhiên nghĩ tới nên miệng không chừng mực.” Tề Tuệ Phân hít sâu, dường như không muốn so đo, “Về chuyện Cố Minh Lộ, con cũng đừng hỏi thăm nhiều, con nhớ đứa bé kia tuyệt đối là máu mủ ruột thịt của Tử Thần là được. Con cũng đừng nói chuyện này ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn, biết không?” “Vâng.” Diệp Mị vội vàng gật đầu, “Mẹ vẫn chưa yên tâm con, chuyện mẹ giao cho con, con tuyệt đối không khiến mẹ thất vọng.” Trong lòng lại đang phỏng đoán, Tề Tuệ Phân đột nhiên phản ứng lớn như vậy, chuyện này khẳng định không đơn giản như ngoài mặt. “Như vậy là tốt nhất.” Tề Tuệ Phân hơi nghiêm nghị nói, đảo mắt lại nghĩ đến cái gì, mở miệng nói với Diệp Mị, “Mặc dù Tử Hàn đã có một trai một gái, nhưng nhà họ Cố chúng ta vẫn luôn thích đông người náo nhiệt, hiện giờ con nắm chặt cùng Tử Hàn sinh thêm một đứa nữa. Đừng kéo dài thời gian sinh con tốt nhất.” “Vâng, quay đầu lại con sẽ thương lượng với Tử Hàn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]