Đại viện nhà họ Cố.
Phòng của Cố Tử Thần.
Gian phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Lời Kiều Tịch Hoàn mới vừa nói, hình như vẫn không ngừng quẩn quanh bên tai ai đó.
“Cố Tử Thần, em thừa nhận, em thích anh.”
Giọng nói rất thanh thúy, không hề có tạp chất.
Cố Tử Thần nằm trên giường, ánh mắt vẫn nhìn mặt cô, nhìn hốc mắt cô không hiểu sao hơi đỏ lên.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, dưới ánh nhìn của Cố Tử Thần, không hề lui bước một giây.
Cô chỉ lần đầu tiên cảm nhận được kiểu cảm xúc có phần không khống chế được.
Cô hiếm che giấu cảm xúc, rất nhiều chuyện đều đã quen nói ra cho người đã chỉ định, từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy người giấu tâm sự trong lòng sẽ đoản mệnh. Cho nên cô luôn không tim không phổi, nói toàn bộ phiền não của mình ra, nói cho Cổ Nguyên, nói cho Diêu Bối Địch, nói cho Tề Lăng Phong, nói cho cha mẹ mình…
Bây giờ cô nói cho Cố Tử Thần.
Phần tình cảm này không biết đã nhịn bao lâu, lúc bật thốt lên, có một loại kích động muốn khóc.
Cũng không nghĩ tới nhận được câu trả lời của Cố Tử Thần, không hề cảm thấy anh sẽ trả lời cô cái gì.
Cô thu mắt, không để lại giấu vết lau hốc mắt đỏ thắm của mình, cười khẽ, “Chính là nói cho anh biết một tiếng, anh biết là được.”
Cố Tử Thần mím môi, nhìn gương mặt lần đầu tiên gượng cười của cô.
Người phụ nữ này không phải không có tình cảm, nhưng mà rất nhiều khi, sống thực tế hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001866/quyen-3-chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.