Thượng Hải là một thành phố lớn quốc tế. Sóng người chật chội, cực kỳ náo nhiệt. Lúc nhỏ từng xem rất nhiều bài mô tả cảnh tượng Thượng Hải, Thượng Hải thời kỳ dân quốc, ca múa vui mừng, ngợp trong vàng son, xen lẫn rất nhiều câu chuyện tình yêu khổ sở mà duy mỹ, dần dần rực rỡ dưới ngòi bút của Trương Ái Linh. Phát triển cho tới bây giờ, sắc thái thần bí của Thượng Hải không hề biến mất, kèm theo nhà cao tầng cao vút mọc lên, trong lâu đời hình như lại tăng thêm hơi thở thời thượng và quốc tế cho tòa thành thị này. Đây là một thành thị có nội hàm. Bởi vì nội hàm, cho nên có rất nhiều chuyện xưa không muốn ai biết lắng đọng ở tòa thành thị này, lắng đọng, dần dần tạo thành một loại văn hóa và nội tình. Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe con, ánh mắt lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ xe, cảm nhận Thượng Hải trong ấn tượng khi còn bé của mình và trước mắt hiện giờ không giống nhau. Có lẽ đang cảm nhận, tòa thành thị này cho cô biến hóa, biến hóa từ trong ra ngoài. Cô mím môi, thu hồi tầm mắt, dựa lên ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần. Có lúc bản thân lại đột nhiên ngẩn người như vậy, sau đó nghĩ tới một chút chuyện không đâu, hóa giải tâm tình có phần bị đè nén của mình, cũng dường như khiến thứ gì đó tương đối rộng lớn lây nhiễm mình, không muốn để tâm tình mình trở nên dè dặt cẩn trọng như vậy, cho tới bây giờ cô đều không phải là người nhạy cảm. Mình sống lại một đời, không hiểu sao thay đổi rất nhiều. Có phần trở nên sầu não, có phần trở nên lo được lo mất. Một lầ bị rắn cắn từ đó sợ dây thừng, cô nghĩ, cô cũng không tránh khỏi tâm trạng người thường sẽ có. Tối hôm qua Cố Tử Thần không giải thích gì với cô. Thật ra cô biết, vết thương kia không phải do té ngã, nhưng Cố Tử Thần lại không nói một chữ, cô thật sự không biết rõ, cái Cố Tử Thần gọi là thổ lộ tiếp nhận cô đại biểu cho cái gì, càng ngày càng không rõ ràng lắm, cũng không biết cái anh gọi là kêu cô chờ đợi phải cần thời gian bao lâu, một tháng, một năm, mười năm, hay là cả đời?! Cô hơi châm chọc cười một tiếng. Cố Tử Thần thật sự vẫn đi vào trong lòng cô, trở thành người trên đầu quả tim cô, một lần nữa quan trọng. Lòng người đúng là thứ khó nắm trong tay nhất, không chỉ người khác, bản thân cũng vậy. Cô rõ ràng đã nói, không yêu đương không tình cảm. Lại vẫn đáh không lại biến hóa và khát vọng trong thế giới nội tâm, biến thành dáng vẻ như hiện tại. Có ai đã từng nói, yêu trước, là thua. Ở trên người Tề Lăng Phong, thể hiện vô cùng tinh tế, cô thua rất khốc liệt. Ở trên người Cố Tử Thần. Cô lại yêu trước, cô không biết mình có thể lại dẫm lên vết xe đổ không. Cô nhếch miệng cười, có vẻ càng ngày càng bất đắc dĩ. Vũ Đại lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn cảm xúc đa sầu đa cảm của cô, nhìn vẻ mặt không thể làm gì hiếm khi biểu lộ ra trên mặt cô ấy, mím môi, nói thẳng, “Dáng vẻ của cô nhìn có vài phần kỳ quái.” Kiều Tịch Hoàn không hề đảo tròng mắt, lẳng lặng nói, “Khi cô gặp được tình yêu thì sẽ giống như tôi.” “Tôi không biết.” Vũ Đại nói. Hình như Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười, cười như vậy rõ ràng đang nói rằng, đó là bây giờ cô chưa gặp, cho nên mới vịt chết còn cứng mỏ. Vũ Đại cau mày, “Tôi thật sự không biết, bởi vì tôi biết, tôi không thể có được tình yêu.” “Là người đều có tư cách có được.” Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu nhìn Vũ Đại, cảm giác sao người phụ nữ này thảo luận chuyện yêu đường cứ cảm thấy hơi kỳ quái. Vũ Đại như không có chuyện gì nói, “Tôi không biết.” Kiều Tịch Hoàn cũng không muốn nhiều lời. Nói nhiều rồi, người phụ nữ vẫn sẽ không hiểu mình. Ngược lại, bản thân tìm phiền toái mà thôi. Cô cúi đầu, nhìn điện thoại đột nhiên vang lên. Cầm điện thoại di động lên, nhìn hiển thị gọi đến, nhận, “Tề Lăng Phong.” “Nghe nói Cố Tử Hàn đang tiếp nhận công ty Ngôn thị.” Tề Lăng Phong nói, gọn gàng dứt khoát. “Có vấn đề?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày. “Chúng ta làm đối tác, cô là người cố gắng muốn trừ khử Cố Tử Hàn, cô không cảm thấy chúng ta nên cùng chung tin tức sao?” Bên kia truyền đến giọng nói hơi lạnh lẽo. “Cho nên anh định nói gì?” “Chúng ta gặp mặt nói.” Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ, “Bây giờ?” “Có gì không thể.” “Ở đâu?!” Xác định, trong khoảng thời gian này ở công ty thật sự không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, cũng không quan tâm để lỡ giờ làm việc một ngày hai ngày. Hơn nữa bởi vì trong khoảng thời gian này quá rảnh rỗi, mới khiến một sợi gân của mình thua trên tay Cố Tử Thần. “Đường Nam Kinh, Túy cà phê.” “Được.” Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại. Cô nói với Vũ Đại, “Đi Túy cà phê đường Nam Kinh.” Vũ Đại gật đầu. Đảo tay lái. Hợp tác với Tề Lăng Phong thật ra là tốt, ít nhất người đàn ông này có mục đích rõ ràng, thủ đoạn kiên quyết. Xe nhanh chóng đến nơi, co xuống xe, để Vũ Đại ở trên xe đợi cô, mình lên lầu, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ đến phòng bao, nhìn thấy Tề Lăng Phong đã âu phục chỉnh tề xuất hiện ở đó, thân thể tao nhã vắt chéo hai chân, ngồi trên ban công ngoài phòng bao, hóng gió sớm sông Hoàng Phổ, cầm một tách café trên tay, nhấp nhẹ, dáng vẻ rất hưởng thụ. Đảo mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, nhướng mắt lên, ý bảo cô ngồi ở vị trí bên cạnh. “Một ly Lam Sơn, cám ơn.” Nói xong, đã đi qua, ngồi xuống. Nhân viên phục vụ lễ phép gật đầu, rời đi. Không bao lâu, đưa một tách Lam Sơn tới, lại cung kính lui ra. Trong cả quá trình, hai người đều không mở miệng nói chuyện, cứ nhìn mặt sông Hoàng Phổ như vậy, ánh sáng mặt trời chói chang giống như kim cương trôi nổi dập dờn. Mình đã từng là người chủ nghĩa hưởng lạc, thích hưởng thụ phục vụ phong phú, thích hưởng thụ phong cảnh phong phú, thích hưởng thụ cưng chiều và yêu đương đến từ người đàn ông bên cạnh. Vốn tưởng rằng tất cả đều là chuyện đương nhiên. Chuyện đương nhiên… Cô đột nhiên hơi châm chọc bật cười, cười đến khoa trương. “Em cười cái gì?” Tề Lăng Phong chủ động mở miệng. Kiều Tịch Hoàn thu lại nụ cười, quay đầu nhìn anh ta, “Cười mình trước kia cũng từng ngu ngốc.” Tề Lăng Phong không có vẻ mặt đặc biệt gì, hình như nhận định rằng, Kiều Tịch Hoàn đang nói mình từng gây ra nhiều trò hề như vậy trong xã hội thượng lưu, cho nên không hề để ý nói, “Người phải nhìn kỹ càng.” “Quả thật, nên nhìn kỹ càng.” Kiều Tịch Hoàn ý vị sâu xa nói, nhấp một ngụm café, nói thẳng, “Nói đi, anh muốn tôi làm gì cho anh?” “Không phải làm vì anh, chúng ta bây giờ có quan hệ hợp tác, là làm cho chúng ta.” Tề Lăng Phong sửa lại. Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, “Tôi thật sự không quá vui vẻ dùng ‘chúng ta’ để hình dung quan hệ giữa anh và tôi, nhưng bây giờ, hình như không thể không thừa nhận, ‘chúng ta’ quả thật đang đứng trên một phía thống nhất.” Hình như Tề Lăng Phong rất hài lòng với đáp án của Kiều Tịch Hoàn, khóe môi đẹp mắt nhếch lên, trong gió nhẹ, càng đẹp mắt hơn. Mình đã từng bị Tề Lăng Phong như vậy mê hoặc, mê hoặc đến không phân rõ đông tây nam bắc. Cô khống chế nội tâm biến hóa của mình, cứ nhàn nhạt nhìn anh ta như vậy. Tề Lăng Phong dựa vào ghế, đôi tay lười biếng đỡ gáy, đưa mắt nhìn mặt sông, nói, “Em hỗ trợ anh, để anh tới thu mua Ngôn thị. Sau khi thành công, phân em một nửa.” Kiều Tịch Hoàn mím môi. Thật ra trên đường đến đây đã nghĩ tới, Tề Lăng Phong nhất định đánh chủ ý lên Ngôn thị. Cô nhướng mày, hơi châm chọc nói, “Anh đúng là cái gì đều mơ tưởng.” “Em nói nếu như lần này Cố Tử Hàn không thấy được Ngôn thị, Cố Diệu Kỳ có thể trước sau như một với cậu ta sao?! Lấy hiểu biết của anh về Cố Diệu Kỳ, ông ta không thể hết lần này đến lần khác dung túng Cố Tử Hàn.” Tề Lăng Phong gằn từng tiếng. Kiều Tịch Hoàn gật đầu, cười nhạt nói: “Anh nói rất có đạo lý, vấn đề ở chỗ, hạng mục thu mua Ngôn thị, Cố Diệu Kỳ đã ra văn bản cấm, tôi không được tham gia và can thiệp chút nào, hơn nữa, chắc anh không xa lạ gì với gia tộc Diệp thị đi, mặc dù không tiếp xúc, nhưng cũng biết gia tộc này không dễ trêu chọc đi. Hiện giờ Cố Tử Hàn và Diệp Mị kết hôn, Diệp Mị đang để Diệp thị giúp đỡ cô ta làm Cố Tử Hàn thu mua Ngôn thị, anh cảm thấy, chúng ta có thể làm gì từ trong đó?!” “Anh tin tưởng em có thể làm gì từ trong đó.” Tề Lăng Phong nói từng tiếng. Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, “Tề Lăng Phong, anh thật sự quá để mắt tôi, tôi không phải thần.” “Nhưng mà anh cứ tin tưởng em như vậy, anh chỉ cảm thấy, dựa vào Kiều Tịch Hoàn em, muốn làm chút tay chân gì, rõ ràng là chuyện đơn giản.” Giọng Tề Lăng Phong rất chắc chắn, lúc nói chuyện, khóe miệng còn mang theo nụ cười không quá nghiêm túc. “Tôi không thể ra sức.” Kiều Tịch Hoàn từ chối thẳng. Tề Lăng Phong ngước mắt, ánh mắt co lại. Kiều Tịch Hoàn không hề nhúc nhích, trong mắt còn thoáng qua tia tà ác, “Nếu như anh có thể có khả năng quyến rũ Diệp Mị, khiến người phụ nữ kia khăng khăng một mực làm việc cho anh, có lẽ anh còn có hy vọng thành công.” Sắc mặt Tề Lăng Phong lập tức tối sầm. “Tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn nhún vai. Tề Lăng Phong vẫn mặt lạnh nhìn cô, khác biệt trời vực với trạng thái mới vừa rồi, rõ ràng chính là không thích đề tài này của Kiều Tịch Hoàn. “Xem ra lần đầu tiên chúng ta hợp tác cuối cùng lại thất bại.” Kiều Tịch Hoàn đứng lên, duỗi người. Sắc mặt Tề Lăng Phong âm trầm, không nói một câu. “Đúng rồi, thật ra thì Diệp thị còn có một người con gái tên là Diệp Vũ, lớn hơn Diệp Mị, là đại tiểu thư chân chính của Diệp thị, cũng chính là người thừa kế Diệp thị, tôi vẫn cảm thấy cô gái kia có khả năng lớn hơn Diệp Mị, nếu như anh có thể nhờ vả chút quan hệ với cô gái này, rất có thể anh sẽ lấy được còn nhiều hơn anh tưởng tượng, hơn nữa, sẽ cho anh một tin đồn, bây giờ cô gái kia đang nhờ dì anh giúp co ta xem mắt, anh là đứa cháu mà dì anh thích nhất, chút chuyện nhỏ này, tôi cảm thấy dì anh khẳng định có thể giúp anh.” Kiều Tịch Hoàn nói, tốt bụng, còn cười một tiếng. Tề Lăng Phong siết chặt tay. Có thể nói nhiều như vậy, nhưng cảm giác người phụ nữ Diệp Vũ kia, Tề Lăng Phong muốn nắm lấy, cũng có phần đầm rồng hang hổ. Chưa từng tiếp xúc sâu với người phụ nữ kia, nhưng luôn cảm thấy người phụ nữ kia sẽ không đơn giản. Ít nhất không thể đơn giản hơn Diệp Mị. Diệp phu nhân không phải người ngu, người thừa kế có thể lựa chọn khẳng định đều tốt nhất, Diệp Vũ có thể gánh vác phần trách nhiệm kia, năng lực tự nhiên không thể khinh thường. Cho nên. Cô thừa nhận, trong chuyện liên quan đến Tề Lăng Phong cô luôn dùng hết thủ đoạn, hơn nữa, sử dụng thủ đoạn không hề có ánh sáng. Cô mím môi, không nói nhiều nữa, rời đi. Lúc rời đi, Tề Lăng Phong đột nhiên đứng lên khỏi chỗ, kéo Kiều Tịch Hoàn lại. Kiều Tịch Hoàn nhìn bàn tay trắng nõn của anh ta. Tề Lăng Phong giống như đang kiềm chế cái gì, mắt nhìn cô, “Dám lên giường với anh không?!” Từng câu từng chữ, không phải đang nói đùa. Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày, thay đổi sắc mặt. “Dám lên giường với anh không?” Không nhận được câu trả lời của Kiều Tịch Hoàn, Tề Lăng Phong mở miệng nói lần nữa, sắc mặt vẫn lạnh lùng thật tình, vẻ mặt nghiêm túc. Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Lăng Phong nắm chặt tay cô, “Vì sao tôi phải lên giường với anh?!” “Anh cũng cần lên giường với một người phụ nữ!” Tề Lăng Phong gằn từng tiếng. “Người kia, vĩnh viễn không phải là tôi.” Kiều Tịch Hoàn đẩy anh ta ra. Hơi dùng sức. Cho nên Tề Lăng Phong bị cô đẩy ra, còn Tề Lăng Phong không vì bị đẩy ra mà một lần nữa nắm lấy cánh tay cô. Sắc mặt anh chỉ hơi kỳ quái, không hiểu sao cảm thấy người đàn ông này đang kiềm chế cái gì. “Người phụ nữ kia, chỉ có thể là em!” Tề Lăng Phong hung hăng nói. Kiều Tịch Hoàn thờ ơ, thậm chí không biết Tề Lăng Phong rốt cuộc đang nói cái gì. Cô chỉ cảm thấy hơi buồn cười mà thôi. Kiếp trước mình hy vọng leo lên giường người đàn ông này như vậy, mà người đàn ông này lại xì mũi coi thường, đến đời này, cái gì gọi là người phụ nữ kia chỉ có thể là cô?! Nếu như cô nói cho anh ta biết, cô chính là Hoắc Tiểu Khê. Khi Tề Lăng Phong đang XXOO với cô, bị sợ đến trực tiếp liệt dương. Cô cười lạnh, cười lạnh, cảm thấy càng ngày càng châm chọc. Tề Lăng Phong nhìn sắc mặt Kiều Tịch Hoàn, hình như không tình nguyện nhiều lời, đột nhiên hất tay, sải bước rời đi trước. Kiều Tịch Hoàn cảm thấy hai lần gặp mặt này Tề Lăng Phong hơi kỳ quái, nhưng không nói ra được kỳ quái chỗ nào, tóm lại cảm thấy quá không bình thường. Cô thu mắt, cười lạnh. Cô không cần phí quá nhiều tinh lực trên người đàn ông này. Lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, tròng mắt đột nhiên khựng lại, trên đất chỗ Tề Lăng Phong mới vừa rời đi, có một tấm danh thiếp, có lẽ Tề Lăng Phong vô ý lưu lại, cũng có lẽ là người khác, nhưng cảm thấy cho dù là cái gì, cô đều có một chút hứng thú khom người xuống nhặt lên. Lỡ như có thể phát hiện ra chút manh mối gì của Tề Lăng Phong thì sao?! Cô vốn không thể trăm phần trăm tin tưởng người đàn ông này. Cô nhặt tấm danh thiếp kia lên, nhìn chữ trên đó, “Tổ chức tư vấn tâm lý Vương Kiến Nhất.” Tổ chức tư vấn tâm lý?! Không phải là khám bệnh tâm lý sao?! Đây là Tề Lăng Phong, hay là người khác?! Là bản thân Tề Lăng Phong dùng, hay Tề Lăng Phong cho người khác dùng?! Cô cắn môi, một khắc kia trong đầu thoáng hiện rất nhiều. Nhưng ngược lại, Tề Lăng Phong đồ biến thái này, cần phải đi khám xem trong lòng anh ta có phải dị dạng nghiêm trọng không. Nên cố ý nhét danh thiếp vào trong túi xách, rời khỏi tiệm café. Vũ Đại trong bãi xe dưới lầu đợi cô, nhìn cô ngồi vào xe, hỏi thẳng, “Cô thật sự giống như lui tới với Tề Lăng Phong tương đối chặt chẽ.” “Cô nói hơi nhiều.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng. “Tôi nghe Diêu Bối Khôn nói, cô thiếu chút nữa bị Tề Lăng Phong cưỡng gian, bây giờ còn dám đơn độc đến nơi hẹn với anh ta như vậy.” Vũ Đại nói trắng ra. Kiều Tịch Hoàn thoáng đảo mắt, vặn eo bẻ cổ hơi lười biếng nói, “Không vào hang hổ sao bắt được cọp con.” Vũ Đại định nói gì, Kiều Tịch Hoàn đã trực tiếp ngắt lời cô,”"Đi tổ chức tư vấn tâm lý Vương Kiến Nhất xem thử xem, ở bên kia trung tâm thành phố, cách tòa nhà Hoàn Vũ không xa.” Vũ Đại mím môi, vẫn không nói gì, lái xe rời đi. Xe nhanh chóng đến nơi, Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng khám bệnh tư nhân này. Nghe nói là tổ chức tâm lý nổi danh ở Thượng Hải, muốn vào khám bệnh gần như đều phải hẹn trước thật lâu, thêm với rất nhiều đều là khách hàng VIP tư nhân, gần như thời gian tiếp khách vãng lai rất ít, hơn nữa phí tư vấn cực đắt, quả thật hiếm có người bình thường đến đây. Khi Kiều Tịch Hoàn đi tới, nhân viên lễ tân ôn nhu hỏi, “Xin hỏi tiểu thư đến khám bệnh sao? Có hẹn trước không? Đại khái hẹn trước mấy giờ? Tôi sẽ tận tụy phục vụ ngài.” Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười, “Tôi tới chờ bạn của tôi.” “Chờ ai? Vậy mời ngài đến khu chờ, chúng tôi sẽ chuẩn bị bánh ngọt và nước trà cho ngài.” “Được.” Kiều Tịch Hoàn xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại giống như nghĩ tới điều gì hỏi, “Tôi có thể hỏi một chút, bạn của tôi còn bao lâu không? Anh ấy tên là Tề Lăng Phong.” “Tề tiên sinh sao?” Hình như cô gái lễ tân biết anh ta, cười nói, “Hôm nay Tề tiên sinh không có hẹn trước, có phải ngài nhớ sai thời gian rồi không?” “Không phải chứ, anh ấy rõ ràng kêu tôi tới chờ anh ấy.” Kiều Tịch Hoàn hơi kinh ngạc, “Cô có thể kiểm tra hộ tôi không? Tề Lăng Phong.” “Không cần kiểm tra đâu tiểu thư, hôm qua Tề tiên sinh mới tới đây, bác sỹ đã nói, theo tiến độ khôi phục của Tề tiên sinh, một tuần này không cần tới, chỉ cần cuối tuần trở lại tái khám một lần là được rồi.” Tiểu thư lễ tân có giọng điệu rất khẳng định. Kiều Tịch Hoàn trầm mặc một giây, ngay sau đó tỏ ra hơi hoảng hốt, “A, là vậy sao? Tôi tranh thủ gọi điện thoại hỏi anh ấy một chút.” Nói xong, cầm điện thoại lên, vừa gọi vừa đi sang bên. Đi ra khỏi tổ chức tâm lý Vương Kiến Nhất, đặt điện thoại xuống, tròng mắt căng thẳng, thật sự chính là, Tề Lăng Phong tự mình tới khám bệnh tâm lý. Cô đặt mông ngồi trong xe, gọi một số điện thoại khác. Điện thoại reo, truyền tới một giọng nam lạnh lùng, “Alo.” “Tiêu Dạ, anh đã ở Đỉnh Hạo Hãn chưa?” “Nửa giờ sau đến.” “Tôi tới tìm anh.” “Ừ.” Tiêu Dạ lạnh lùng đáp một tiếng. Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, đảo mắt, “Vũ Đại, đi Đỉnh Hạo Hãn.” “Được.” Vũ Đại lái xe, hỏi, “Đợi lâu không?” “Một tiếng.” “Vậy đủ rồi.” Vũ Đại cười, đeo bluetooth, “Diêu Bối Khôn.” “Sư phụ.” Diêu Bối Khôn luôn như vậy, cung kính. Vũ Đại nhíu mày, “Cậu lập tức đến Đỉnh Hạo Hãn, hôm nay có một tiếng.” “Vâng.” Bên kia vô cùng cung kính. Vũ Đại cúp điện thoại, nghiêm túc lái xe. Kiều Tịch Hoàn nhìn Vũ Đại, không nhịn được hỏi, “Cô đang dạy Diêu Bối Khôn thằng nhóc thúi kia?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]