Thượng Hải là một thành phố lớn quốc tế.
Sóng người chật chội, cực kỳ náo nhiệt.
Lúc nhỏ từng xem rất nhiều bài mô tả cảnh tượng Thượng Hải, Thượng Hải thời kỳ dân quốc, ca múa vui mừng, ngợp trong vàng son, xen lẫn rất nhiều câu chuyện tình yêu khổ sở mà duy mỹ, dần dần rực rỡ dưới ngòi bút của Trương Ái Linh. Phát triển cho tới bây giờ, sắc thái thần bí của Thượng Hải không hề biến mất, kèm theo nhà cao tầng cao vút mọc lên, trong lâu đời hình như lại tăng thêm hơi thở thời thượng và quốc tế cho tòa thành thị này.
Đây là một thành thị có nội hàm.
Bởi vì nội hàm, cho nên có rất nhiều chuyện xưa không muốn ai biết lắng đọng ở tòa thành thị này, lắng đọng, dần dần tạo thành một loại văn hóa và nội tình.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe con, ánh mắt lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ xe, cảm nhận Thượng Hải trong ấn tượng khi còn bé của mình và trước mắt hiện giờ không giống nhau.
Có lẽ đang cảm nhận, tòa thành thị này cho cô biến hóa, biến hóa từ trong ra ngoài.
Cô mím môi, thu hồi tầm mắt, dựa lên ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Có lúc bản thân lại đột nhiên ngẩn người như vậy, sau đó nghĩ tới một chút chuyện không đâu, hóa giải tâm tình có phần bị đè nén của mình, cũng dường như khiến thứ gì đó tương đối rộng lớn lây nhiễm mình, không muốn để tâm tình mình trở nên dè dặt cẩn trọng như vậy, cho tới bây giờ cô đều không phải là người nhạy cảm.
Mình sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001869/quyen-3-chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.