Đêm sâu.
Sảnh chính bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.
Trái với vườn hoa phía sau vắng lặng, nhưng mang theo hơi thở nóng ran.
Tiểu Vũ hai ba miếng ăn hết bánh ngọt trong đĩa Kiều Tịch Hoàn, “Bánh ngọt ăn thật ngon, tôi ăn hết của cô rồi.”
“Không có gì, dù sao tôi không dám ăn nhiều, tôi sợ váy nứt rách.” Kiều Tịch Hoàn vô tư nói.
“Cô rất hữu nghị.” Tiểu Vũ nhìn cô.
Kiều Tịch Hoàn mím môi cười một tiếng.
Một người cần quan hệ xã giao như vậy, cô dĩ nhiên không thể nào tỏ vẻ hung hăng khó gần với người xa lạ! Hơn nữa người có thể tham dự bữa tiệc từ thiện xã hội thượng lưu này, không phải quan to chính là người sang trọng, cô tội gì đi đắc tội ai, không chỉ không đắc tội, ngược lại phải nịnh bợ, để về sau đi được xa hơn.
Nhưng rất dễ nhận thấy, người phụ nữ tiểu Vũ trước mặt này hình như không hiểu mấy lễ nghi xã giao này lắm.
Mặc dù cô ta nói cô ta đã ba mươi tuổi, nhưng nhìn rõ ràng còn rất nhỏ, giống như đơn thuần.
Chắc không hay tham gia bữa tiệc như này, nói thẳng thắn như thế, lại tuyệt đối không cảm thấy ghét, nơi tràn đầy ích lợi mang đầy mặt nạ giả này, sự tồn tại của tiểu Vũ giống như một cơn gió mát trong mùa hè, khiến người ta cảm thấy từ trong đáy lòng.
“Kiều Tịch Hoàn.” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam quen thuộc.
Kiều Tịch Hoàn xoay người, nhìn Cố Tử Hàn mặc âu phục màu đen, sắc mặt không quá tốt đi ra, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001863/quyen-3-chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.