Đại viện nhà họ Cố.
Kiều Tịch Hoàn nhìn nhiệt độ trên nhiệt kế, không nhịn được hầm hừ, “Cố Tử Thần, anh biết bây giờ anh sốt đến 40.2 độ không?! Anh cmn sao không trợn trắng mắt, không co giật?!”
Cố Tử Thần hơi híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
“Đi thôi, em đưa anh đi bệnh viện.” Kiều Tịch Hoàn nói, chuẩn bị kéo Cố Tử Thần khỏi giường.
“Tôi không đi.” Cố Tử Thần từ chối thẳng.
Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày, “Cố Tử Thần, anh không uống thuốc, bệnh viện không chịu đi, anh chuẩn bị sốt mình thành ngu ngốc sao?!”
Cố Tử Thần nhắm mắt lại, không nói lời nào.
“Anh sao cứ cố chấp như vậy?!” Kiều Tịch Hoàn khó chịu, lẩm bẩm nói, “Em đi kêu mẹ anh vào thu thập anh.”
“Kiều Tịch Hoàn!” Cố Tử Thần gọi cô lại.
Rõ ràng suy yếu đến không làm được gì, nhưng lúc này vẫn có cảm giác tràn đầy sức mạnh.
“Làm cái gì?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
“Tôi uống thuốc đi, em đừng gọi người khác vào.” Hình như Cố Tử Thần đang hạ thấp xuống. Cả khuôn mặt đỏ bừng, không biết có phải do sốt cao gây nên không.
Kiều Tịch Hoàn do dự một giây, bò lên giường đỡ Cố Tử Thần, cầm thuốc hạ sốt và nước ấm, cho Cố Tử Thần uống xong thuốc.
Sau khi uống xong.
Kiều Tịch Hoàn xuống giường, lại dém chăn cho Cố Tử Thần, ra cửa.
Cố Tử Thần cảm thấy mình không thăng bằng, cũng không để ý đến Kiều Tịch Hoàn nữa, mơ màng ngủ.
Kiều Tịch Hoàn ra khỏi phòng, xuống lầu, vội vàng hỏi người giúp việc, “Phu nhân đâu?”
“Phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001864/quyen-3-chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.