Đại viện nhà họ Cố. Kiều Tịch Hoàn nhìn nhiệt độ trên nhiệt kế, không nhịn được hầm hừ, “Cố Tử Thần, anh biết bây giờ anh sốt đến 40.2 độ không?! Anh cmn sao không trợn trắng mắt, không co giật?!” Cố Tử Thần hơi híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn. “Đi thôi, em đưa anh đi bệnh viện.” Kiều Tịch Hoàn nói, chuẩn bị kéo Cố Tử Thần khỏi giường. “Tôi không đi.” Cố Tử Thần từ chối thẳng. Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày, “Cố Tử Thần, anh không uống thuốc, bệnh viện không chịu đi, anh chuẩn bị sốt mình thành ngu ngốc sao?!” Cố Tử Thần nhắm mắt lại, không nói lời nào. “Anh sao cứ cố chấp như vậy?!” Kiều Tịch Hoàn khó chịu, lẩm bẩm nói, “Em đi kêu mẹ anh vào thu thập anh.” “Kiều Tịch Hoàn!” Cố Tử Thần gọi cô lại. Rõ ràng suy yếu đến không làm được gì, nhưng lúc này vẫn có cảm giác tràn đầy sức mạnh. “Làm cái gì?” Kiều Tịch Hoàn hỏi. “Tôi uống thuốc đi, em đừng gọi người khác vào.” Hình như Cố Tử Thần đang hạ thấp xuống. Cả khuôn mặt đỏ bừng, không biết có phải do sốt cao gây nên không. Kiều Tịch Hoàn do dự một giây, bò lên giường đỡ Cố Tử Thần, cầm thuốc hạ sốt và nước ấm, cho Cố Tử Thần uống xong thuốc. Sau khi uống xong. Kiều Tịch Hoàn xuống giường, lại dém chăn cho Cố Tử Thần, ra cửa. Cố Tử Thần cảm thấy mình không thăng bằng, cũng không để ý đến Kiều Tịch Hoàn nữa, mơ màng ngủ. Kiều Tịch Hoàn ra khỏi phòng, xuống lầu, vội vàng hỏi người giúp việc, “Phu nhân đâu?” “Phu nhân ở sau vườn.” “Cô nhanh đi gọi phu nhân, kêu bà đến phòng Cố Tử Thần, nói Cố Tử Thần sốt nặng.” Kiều Tịch Hoàn phân phó. Người giúp việc vội vàng gật đầu. Sau khi Kiều Tịch Hoàn thông báo xong, lại nhanh chóng trở về phòng. Mặt Cố Tử Thần vô cùng đỏ, hô hấp cũng hơi dồn dập, cánh môi đỏ bừng khẽ mím, nhìn rất không thoải mái. Không bao lâu. Tề Tuệ Phân hơi gấp gáp đi vào phòng ngủ, nhìn Cố Tử Thần vội vàng hỏi, “Người giúp việc nói Tử Thần bệnh rất nghiêm trọng.” “Sốt tới 40 độ, con mới vừa cho anh ấy uống thuốc hạ sốt, đợi lát nữa con lại kiểm tra nhiệt độ cho anh ấy. Nhưng mà sốt nghiêm trọng như thế, chỉ uống thuốc khẳng định không được, vẫn phải đưa đi bệnh viện, Tử Thần hơi bài xích bệnh viện, thế nào đều không chịu đi, cho nên con gọi mẹ tới.” Kiều Tịch Hoàn nói, hình như hơi nóng nảy. “Đứa nhỏ này, đã bệnh thành như vậy còn không đi bệnh viện!” Tề Tuệ Phân hơi đau lòng lại không biết làm thế nào, lập tức quyết định nói, “Con lập tức thay quần áo cho Tử Thần, mẹ đi gọi xe cứu thương.” “Vâng.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng gật đầu. Tề Tuệ Phân đi ra ngoài. Kiều Tịch Hoàn bò lên giường, mò mẫm thay quần áo cho Cố Tử Thần. Cả người Cố Tử Thần vẫn nóng đến dọa người. Không biết có phải vì uống thuốc cảm không, cô giày vò mặc quần áo cho anh, Cố Tử Thần lại không hề động, hô hấp dồn dập, chân mày nhíu rất chặt. Khó khăn lắm Kiều Tịch Hoàn giúp Cố Tử Thần thay quần áo xong, cũng không lâu lắm xe cứu thương đã đến nhà, nhân viên cứu hộ mang theo giường di động đưa Cố Tử Thần lên xe cứu thương, Kiều Tịch Hoàn và Tề Tuệ Phân đi theo bên cạnh, đến bệnh viện, bác sỹ đo nhiệt độ, giảm chút, nhưng vẫn còn 39 độ, lại tiêm thuốc hạ sốt, truyền nước biển, nói tối nay ở lại bệnh viện một đêm xem tình hình. Cố Tử Thần một mực ngủ mê mna, thỉnh thoảng tỉnh lại nhìn mình ở bệnh viện, trừng mắt liếc Kiều Tịch Hoàn. Kiều Tịch Hoàn coi như không nhìn thấy. Cô vẫn cảm thấy mình không nuốt lời, đây gọi là bày mưu tính kế. Cô phải lừa gạt Cố Tử Thần uống thuốc trước, rồi làm chuyện tiếp theo. Cô nhìn bình truyền, quay đầu lại nói với Tề Tuệ Phân, “Mẹ, tối nay con ở lại bệnh viện với Tử Thần là được, bệnh viện nhiều bác sỹ y tá như vậy, mẹ về sớm chút đi, đừng khiến thân thể mệt chết.” Tề Tuệ Phân không yên lòng nhìn Cố Tử Thần, “Mẹ lại đợi một lúc, hiện giờ vẫn còn sớm.” Kiều Tịch Hoàn chỉ cười. Cố Tử Thần nhắm mắt lại, không biết lúc này có ngủ không, đỏ ửng trên mặt bớt dần đi, hiển nhiên đỡ sốt không ít. Tề Tuệ Phân và Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế salon trong phòng bệnh, Tề Tuệ Phân không khỏi cảm thán, “Từ sau khi Tử Thần bị tai nạn xe cộ đến giờ, vẫn là lần đầu tiên tới bệnh viện, từ nhỏ Tử Thần không hề dễ ngã bệnh.” “Thật sao?” Kiều Tịch Hoàn thuận miệng nói, lại hình như sực nhớ ra cái gì, “Tử Thần rốt cuộc sao lại bị tai nạn xe cộ?” “Đó là chuyện bảy, tám năm trước.” Tề Tuệ Phân nói, hình như hơi cảm khái, “Lúc ấy Tử Thần còn đang tiếp nhận chuyện Cố thị, Tử Thần thông minh từ nhỏ, cha con đưa thằng bé đi nước Mỹ đào tạo chuyên sâu, đưa ra nước ngoài cỡ tuổi như Minh Lý hiện giờ, gần như không hề về nước. Đến hai mươi tuổi học xong trở về, lấy được hai bằng tốt nghiệp Harvard, hăng hái hăm hở. Trong giới thương nghiệp Thượng Hải nhanh chóng xông ra một mảnh trời đất của mình!” Kiều Tịch Hoàn chú ý nghe lời Tề Tuệ Phân nói. “Đột nhiên có một ngày, Tử Thần đi công ty đi làm, buổi sáng mới ra cửa không được bao lâu, đã nhận được tin tức thằng bé bị tai nạn xe cộ, va chạm với một chiếc xe buýt, chưa biết sống chết. Mẹ vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, nhìn Tử Thần máu me đầy người được đẩy tới phòng phẫu thuật, sau khi phẫu thuật xong, bác sỹ báo cho mẹ biết, hai chân Tử Thần không giữ được, hơn nữa có khả năng thân dưới cũng bị ảnh hưởng.” Tề Tuệ Phân nói, có vẻ khổ sở, “Năm đó Tử Thần mới hai mươi ba tuổi, còn chưa tới hai mươi bốn tuổi, còn trẻ như vậy đã thành như thế… Cho tới bây giờ Tử Thần đều không phải người biết biểu lộ tâm tình mình, cho dù xảy ra chuyện lớn như vậy, không hề nói một chữ với chúng ta. Sau khi xuất hiện, thằng bé khóa mình trong phòng, cha con khuyên như thế nào đều không bao giờ chịu đến công ty làm nữa.” Kiều Tịch Hoàn mím mím môi. Năm đó Cố Tử Thần đã gặp đả kích rất lớn. Đối với bất cứ người bình thường nào, cho dù Cố Tử Thần lão yêu ngàn năm, đều có thể không chịu đựng được. Cho nên tính tình Cố Tử Thần biến thành như vậy, biến thành cổ quái như vậy hình như là chuyện đương nhiên. “Mẹ và cha con cảm thấy Tử Thần cứ khóa mình trong phòng như vậy không phải là cách hay, nên thương lượng tìm một mối hôn sự, sau đó có con. Đã nhiều năm như vậy, không nói con đột nhiên đi tù ba năm, giữa con và Tử Thần mẹ thấy càng ngày càng tốt. Hoàn Hoàn, nhà chúng ta không nói một tay che trời ở Thượng Hải, nhưng tuyệt đối không bạc đãi con, con và Tử Thần sống tốt, mẹ ghi nhận trong lòng.” Tề Tuệ Phân ý vị sâu xa nói, giống như lần đầu tiên kéo Kiều Tịch Hoàn tâm sự. Kiều Tịch Hoàn mím môi cười. Cho dù cha mẹ là hạng người gì, đối với con mình, vĩnh viễn đều vô tư. Cô cũng không biết cha mẹ cô là hạng người gì, người tốt, người xấu, nhưng cô biết, cho dù cha mẹ cô đối với người khác như thế nào, đối với cô vĩnh viễn là tốt nhất. Trong lòng hơi chua chát, nghĩ đến vụ tai nạn của mình và cha mẹ… Cắn răng, ngón tay hơi căng. “Hiện giờ con và Tử Thần càng ngày càng tốt, là bởi vì chúng con có tình cảm, mẹ không cần ghi trong lòng, có thể tìm được Tử Thần con cũng cảm thấy là một hạnh phúc lớn. Thật ra thì con theo đuổi không nhiều lắm, chỉ cần có một ông xã toàn tâm toàn ý với mình là được rồi. Tử Thần như vậy, mặc dù trên thân thể rất nhiều khi không tiện, nhưng thật tâm thật ý đối với một mình con, con cảm thấy như vậy là đủ rồi.” Kiều Tịch Hoàn đáp trả, cho dù có phần ăn ở hai lòng. Nhưng vì muốn lấy lòng mẹ chồng, lời có phần “Ăn ở hai lòng” cũng có thể nói như chuyện đương nhiên. Tề Tuệ Phân nghe Kiều Tịch Hoàn nói như thế, trong lòng cũng được an ủi, “Trước kia không cảm thấy con tốt bao nhiêu, sau khi từ trong tù ra ngoài, thật sự càng ngày càng hiểu chuyện.” “Mọi người nên vì quá khứ của mình mà trả giá, con cũng đang học trưởng thành mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn cười nói. Tề Tuệ Phân gật đầu, cười cười, hiền từ dễ gần nói, “Có thể như vậy, là tốt nhất. Giờ chắc Tử Thần đã hạ sốt, thời gian không còn sớm mẹ về trước, có chuyện gì gọi điện thoại cho mẹ.” Nói xong, Tề Tuệ Phân đứng lên khỏi ghế salon. Kiều Tịch Hoàn cũng đứng lên theo, tiễn bà ra cửa, “Mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Tử Thần.” “Ừ.” Tề Tuệ Phân vui mừng gật đầu, rời đi. Kiều Tịch Hoàn nhìn theo bóng dáng Tề Tuệ Phân. Đáng thương thay lòng cha mẹ thiên hạ. Cô nhếch miệng nở nụ cười đắng chát, xoay người trở lại phòng bệnh. Trong phòng bệnh. Cố Tử Thần đã mở mắt, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Cảm thấy cô tiến vào, đảo mắt nhìn cô, nhưng không lên tiếng. Kiều Tịch Hoàn thật ra biết khi cô và Tề Tuệ Phân nói chuyện trời đất, Cố Tử Thần rõ ràng tỉnh táo. Cô từng bước một đi tới, ngồi bên cạnh Cố Tử Thần, tay hơi lạnh sờ lên trán anh, hình như thật sự đã hạ sốt. Cô thở phào nhẹ nhõm, hỏi, “Tối hôm qua bởi vì bị em đuổi ra khỏi phòng nên anh phát sốt hả?” Cố Tử Thần tỏ vẻ “Nói nhảm”. Kiều Tịch Hoàn không bởi vì sắc mặt của Cố Tử Thần mà có cảm xúc khó chịu gì, cô đột nhiên khẽ cười, “Mới vừa rồi anh nghe được lời mẹ anh nói với em chứ?! Cái đó… anh thật sự bởi vì chân của anh, đả kích quá mức sao?” Cố Tử Thần liếc nhìn cô, “Em thích hỏi thăm chuyện của tôi như vậy?” “Không nên sao? Hiện giờ chúng ta là vợ chồng.” “Chúng ta không có quan hệ vợ chồng, em không cần quảng cáo mình rùm beng như vậy.” Cố Tử Thần nói, giọng rõ ràng có vẻ hùng hổ dọa người. Người này, lại đang nổi cơn gì?! Hay là nói, trong nháy mắt lơ đãng nào đó cô lại vô tình chọc phải anh rồi?! Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt, “Anh cảm thấy ai có thể có quan hệ vợ chồng với anh?!” Cố Tử Thần tối sầm mặt. “Anh không cho người khác cơ hội, không ai có thể đến gần anh.” Kiều Tịch Hoàn nói, từng câu từng chữ, không có chút uyển chuyển nào. Cố Tử Thần mím môi, hình như cánh môi mím thành một đường cong cứng ngắc. “Cho nên bây giờ em còn muốn tới hiểu biết anh là bởi vì tên của anh vẫn ở bên cạnh tên của em, một ngày kia, có lẽ em thật sự không hề có chút hứng thú nào với anh, đừng diễu võ dương oai trước mặt em, em nói cho anh biết Cố Tử Thần, Kiều Tịch Hoàn em không phải không ai muốn! Không phải kiểu không thể không cuốn lấy anh thứ dưa vẹo táo nứt này?!” Cố Tử Thần khẽ siết ngón tay. “Người thích em, xếp thành hàng dài. Chờ một ngày kia, anh cứ hối hận chết đi.” Ném lại một câu, Kiều Tịch Hoàn mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài. Mỗi lần đều bị Cố Tử Thần thứ hàng này chọc giận đến muốn hộc máu! Má nó chứ, có thể để cô thoải mái trao đổi một lần với anh được không. Cô ra khỏi phòng, ngồi trên hành lang. Hiện giờ không thể trở về, trở về hậu quả chính là, người cả nhà đoán chừng sẽ phỉ nhổ cô, bởi vì cô để Cố Tử Thần một mình ở bệnh viện, chỉ số EQ của cô còn chưa đến mức thấp như vậy, nhưng một mình ở đây, cô thật sự cảm thấy, hơi tức giận, nhớ tới thái độ của Cố Tử Thần mới vừa rồi, càng thêm tức giận. Khó chịu lấy điện thoại di động ra, lướt danh bạ, ấn một dãy số, bên kia vang lên hai hồi chuông, “Kiều Tịch Hoàn.” “Vũ Đại cô có chuyện gì không?” “Sao vậy?” “Đến bệnh viện trung tâm thành phố với tôi.” “Cô ngã bệnh?” “Không phải là tôi, là Cố Tử Thần người kia phát sốt.” Kiều Tịch Hoàn nói, có vẻ cắn răng nghiến lợi, “Còn không sốt chết!” Sau đó cúp điện thoại. Cô thật sự cảm thấy Cố Tử Thần thứ hàng này, trời sinh tương khắc với cô. Cô mím môi, ngồi trên hành lang mặt khó chịu. Hơn hai mươi phút sau, Vũ Đại xuất hiện ở bệnh viện, nhìn Kiều Tịch Hoàn ngồi trên hành lang, hơi buồn bực, “Sao cô không ở trong phòng bệnh.” Tôi không muốn nhìn Cố Tử Thần không được?!” Kiều Tịch Hoàn ngước mắt. Vũ Đại nhún vai, ngồi bên cạnh Kiều Tịch Hoàn. Dù sao, Kiều Tịch Hoàn coi là chuyện đương nhiên như vậy. Hai người ngồi trên hành lang, Kiều Tịch Hoàn không nói lời nào, Vũ Đại cũng không phải kiểu hay nói, cứ ngồi bên cạnh cô như vậy, nhìn đám người lui tới, ngẩn người. Kiều Tịch Hoàn hình như không nhịn nổi, đột nhiên mở miệng nói, “Cô nói Cố Tử Thần thứ hàng này, sao không dễ ở chung như vậy.” “Thói quen là được rồi.” Vũ Đại thuận miệng nói. Giọng rõ ràng rất quen với dáng vẻ của Cố Tử Thần. Kiều Tịch Hoàn nheo mắt. Vũ Đại cũng không cố ý che giấu hay giải thích, chỉ nói, “Hoàn cảnh sinh hoạt của mỗi người không giống nhau, sẽ tạo nên phương thức sống của mỗi người khác nhau, vậy rất bình thường.” “Hoàn cảnh sinh hoạt?” Kiều Tịch Hoàn lẩm bẩm nói, “Có thể có hoàn cảnh sinh hoạt phong phú đến cỡ nào, biến Cố Tử Thần người này thành lão yêu ngàn năm, cổ quái như vậy!” Lão yêu ngàn năm. Vũ Đại đột nhiên nở nụ cười, vì xưng hô này. “Cô gọi tôi tới, chính là để nghe cô oán trách?” Vũ Đại hỏi. “Bằng không thì sao?” Kiều Tịch Hoàn nói rất thẳng thừng. Vũ Đại cười một tiếng, cô không có quá nhiều mong đợi với người phụ nữ này. Nhưng mà ngược lại, “Khoảng thời gian này cô có xảy ra chuyện gì tương đối đặc thù không?” “Ví dụ như?” Kiều Tịch Hoàn cau mày. “Ví dụ như có nhìn thấy ai khả nghi không.” Vũ Đại hỏi. “Có ý gì?” Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc, “Cô đang điều tra tôi, hay đang điều tra ai?” “Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Làm hộ vệ cho cô, không nên tùy thời chú ý đến động thái của cô sao?” “Trước kia cô không chú ý sao?!” “Đó là vì cô không xảy ra chuyện lần trước. Chuyện lần trước đi cứu Dụ Lạc Vi.” Vũ Đại tìm một cái cớ cực kỳ hoang đường. “Thật sao?” Kiều Tịch Hoàn không tin nhìn Vũ Đại. Cho tới bây giờ Vũ Đại đều không hề ngượng ngùng, rất rộng rãi để Kiều Tịch Hoàn quan sát thẳng thừng như vậy. Kiều Tịch Hoàn đảo mắt, “Không phát hiện ai kỳ quái, cũng không xảy ra chuyện gì lạ.” “Vậy thì tốt.” Vũ Đại nói, trên mặt không hề có bất kỳ khác thường gì. Kiều Tịch Hoàn cảm giác Vũ Đại người này bí hiểm, nhìn rõ ràng là người phụ nữ đơn thuần vô cùng, nhưng lại cảm thấy, cô ấy giấu rất nhiều bí mật không muốn ai biết. Cô đảo mắt nhìn Cố Tử Thần. Cảm giác thần bí mà Vũ Đại và Cố Tử Thần mang đến cho cô, cảm giác càng ngày càng phù hợp… Cô đột nhiên đứng lên khỏi ghế, duỗi người, “Cô đi về đi, tôi vào với Cố Tử Thần đây.” Vũ Đại quay đầu liếc nhìn phòng bệnh, “Xác định không cần tôi cùng với cô?” “Ừ.” Vũ Đại gật đầu, sau đó rời đi. Kiều Tịch Hoàn nhìn Vũ Đại đi vô cùng tiêu sái. Nếu như có liên quan, cho dù như thế nào, Vũ Đại đều có thể đi nhìn Cố Tử Thần một chút đi, ngược lại rời đi dứt khoát như vậy… Cô lại bắt đầu mờ mịt. Cô xoay người đi vào phòng bệnh, đẩy cửa phòng ra. Cố Tử Thần ngồi nghiêng trên giường, chống thân thể, hình như định lấy bình nước ấm trên đầu giường rót nước uống, khi đảo mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, đột nhiên dừng tất cả động tác, mím môi lạnh giọng nói, “Tôi muốn uống nước.” Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ anh như chuyện đương nhiên vậy, lại nghĩ tới dáng vẻ mình tức giận muốn hộc máu mới vừa rồi, trợn mắt lên, “Anh què chân chứ có què tay đâu, muốn uống nước tự mình rót!” Sau đó đặt mông ngồi trên ghế salon, nhưng mặt nhìn Cố Tử Thần làm trò hề. Sắc mặt Cố Tử Thần đen lại đen. “Anh cho rằng như vậy anh có thể dọa đến em?! Anh mộng du đi.” Kiều Tịch Hoàn cầm điều khiển ti vi trên bàn trà bên cạnh ghế salon, mở ti vi. Cố Tử Thần lập tức đen sì mặt, nhìn người phụ nữ không tim không phổi trước mặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Anh một lần nữa chống người, bởi vì góc độ, thân thể không quá dễ dàng, rót nước rất cố sức, thiếu chút nữa đổ nước nóng lên người mình, khó khăn lắm mới rót được nước, đã làm ra một thân mồ hôi. Anh hơi tức giận uống mạnh một ngụm. Hơi nóng, sắc mặt thay đổi, phun ra một ngụm, sặc đến mặt đỏ bừng. Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ Cố Tử Thần, vẫn đứng lên khỏi ghế salon, đi tới, “Anh mấy chục tuổi rồi, uống nước còn không biết uống sao?!” Rõ ràng chính là giọng điệu dạy dỗ trẻ con. Cố Tử Thần hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn. Kiều Tịch Hoàn một phát cầm lấy ly nước trên tay anh, lại cầm một ly nước khác, đảo qua làm nguội cho anh. Một lúc lâu, Kiều Tịch Hoàn cầm ly nước lên uống một ngụm nhỏ, cảm thấy nhiệt độ vừa vặn, đưa cho Cố Tử Thần, “Không biết chăm sóc mình như vậy, về sau đừng trông cậy vào anh chăm sóc em!” Cố Tử Thần cầm ly nước sắc mặt lại thay đổi. “Anh lại sẽ nói gì, chúng ta không có quan hệ vợ chồng, anh không có nghĩa vụ chăm sóc em gì đó đúng không?!” Kiều Tịch Hoàn nhìn anh. Cố Tử Thần uống nước, mặt không vui. “Dáng vẻ này của anh, trên thế giới này trừ em ra, đoán chừng không có ai muốn anh!” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, lại trở lại ghế salon. Cũng không để ý đến tâm tình Cố Tử Thần, nằm trên ghế salon xem ti vi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]