Ban đêm sâu thẳm. Biệt thự nhà họ Cố vô cùng yên tĩnh. Trong phòng. Diệp Mị nằm trên giường, nhắm mắt lại, không nhúc nhích. Người đàn ông bên trên đang không ngừng cắn xé thân thể cô, giống như đang phát tiết, điên cuồng chưa từng có, điên cuồng trong mắt khiến cô hơi sợ hãi. Trước kia, cái gì đều là cô. Tất cả trên giường, cô bao trọn, còn anh chỉ cần thỏa mãn là được. Cô đều không ngừng miễn cưỡng nhân nhượng như vậy, luôn không để cho mình dừng làm vui lòng anh, giống như mình không tìm được lý do, chỉ cần anh ở bên cạnh mình là được rồi, chỉ cần anh thích, cái gì đều được. Cô có thể điên cuồng vì anh. Nhưng tối nay. Lần đầu tiên cô yên lặng nằm dưới thân thể anh như vậy. Động tác của anh hơi thô lỗ, chỗ hôn tới hơi đau, thậm chí không có chút dạo đầu nào, khiến cho cô hoàn toàn không thích ứng được anh kịch liệt, cả quá trình, cô đều miễn cưỡng và nhân nhượng. Thật sự buồn cười. Tối nay là đêm tân hôn của bọn họ, lại thành như vậy. Cô nói cô muốn nghỉ ngơi sớm một chút. Nhưng anh lại không cho, thậm chí kêu cô câm mồm, trước kia đều là anh nói mệt rồi đủ rồi, khi cô nói như vậy, anh lại tức giận. Anh nổi giận. Anh hết sức thô lỗ lật thân thể của cô, không nói hai lời, cởi luôn quần áo của cô, trong mắt lạnh lẽo, không có một chút thương tiếc. Cả quá trình hơi lâu. Cố Tử Hàn trước kia không nói được một lúc có thể kết thúc, nhưng tuyệt đối sẽ không kéo dài như bây giờ. Mà cả quá trình, cô không hề cảm thấy thoải mái, nhưng không hề từ chối và ngăn cản. Cô chỉ yên lặng chịu đựng. Chịu đựng đến khi anh phát tiết xong mới thôi. Cô nghĩ, cuối cùng xong rồi. Giật giật thân thể chuẩn bị đi toilet rửa mặt, nhưng ngay khoảnh khắc lật người, Cố Tử Hàn đã một phát kéo cô qua, một lần nữa đè cô dưới thân, tiếp tục không ngừng… Cô là một thân thể nhạy cảm, rất nhạy cảm. Kiều mỵ trời sinh. Lần đầu tiên cô cảm thấy, chuyện trên giường khó khăn như thế. Cả đêm, điên cuồng chưa ngủ. … Hôm sau, sáng sớm. Kiều Tịch Hoàn lật người, hơi híp mắt, dáng vẻ lười biếng. Hôm nay là chủ nhật. Cô không cần dậy quá sớm, cho nên cô nằm trên giường một lúc, lăn một lúc, một hồi lâu mới ngồi xếp bằng trên giường trống rỗng, đầu tóc vô cùng rối bời, cô ngơ ngác nhìn về một hướng, hình như còn đang bồi hồi trong mộng. Tối hôm qua rõ ràng có thể ngủ ngon giấc, nhưng không biết vì sao, trong đầu lại luôn hiện lên lời Cố Tử Thần nói bên tai cô, nói cái gì mà cô muốn đi kệ cô, nói cái gì mà muốn nhổ hết tất cả lông xanh của cô. Người đàn ông này, rốt cuộc đối với cô như thế nào?! Giống như tính tình của cô, không cho phép đồ đạc của mình, cho dù không cần cũng không cho người khác đụng vào?! Chậc chậc. Người đàn ông thật đáng ghét, cô hoàn toàn không biết anh nghĩ cái gì! Cô xuống giường, đi vào phòng tắm, ngồi trên bồn cầu, sau đó không có việc gì làm lấy điện thoại di động ra, lướt tin tức, mở tin tức hàng đầu ra, sau đó nhìn thấy được tuyên phạt của Dụ Lạc Vi, lên tòa lần đầu, phán ba năm. Ba năm, cũng đủ để Dụ Lạc Vi cẩn thận tỉnh lại. Cô rất bình tĩnh nhìn nội dung phía dưới, thấy tiền bồi thường của bất động sản Hồng Phúc cho Cố thị, mà khoản phí tổn này, nói thẳng, Cố thị không chỉ không cần, ngược lại còn sẽ cho bất động sản Hồng Phúc nhiều hơn. Cố thị làm chút thể diện, bí mật không chừng cho người khác bao nhiêu ưu đãi, mới giữ lấy Cố Tử Hàn, mới có thể khiến vụ kiện tụng này yên ổn xuống. Cô đảo mắt. Cô đứng dậy, đánh răng rửa mặt. Cô thật sự cảm thấy Cố Tử Hàn rất đáng ghét, khiến người ta chán ghét từ tận đáy lòng. Sửa sang xong bản thân, thay một bộ quần áo đẹp mắt, hít sâu ra cửa. Trên hành lang, cách đó không xa Cố Tử Hàn hình như cũng mới từ trong phòng ra ngoài. Trong khoảng thời gian này Cố Tử Hàn thật sự âm hồn bất tán. Kiều Tịch Hoàn liếc nhìn Cố Tử Hàn, sắc mặt lạnh nhạt đi tới. Cố Tử Hàn nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhếch miệng cười lạnh, “Thấy án phạt của Dụ Lạc Vi chưa?” “Tôi luôn rất hiếu kỳ, chú cho bất động sản Hồng Phúc bao nhiêu chỗ tốt, người ta bằng lòng đeo nồi đen cho chú?” Kiều Tịch Hoàn hỏi thẳng thừng. Cố Tử Hàn trầm mặt xuống, “Chuyện này không liên quan đến cô, cô chỉ cần rõ ràng, tôi không yếu như cô nghĩ.” Kiều Tịch Hoàn liếc mắt, “Nhưng cũng không phải mạnh như tôi nghĩ.” Cố Tử Hàn lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn. Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng lên, “Đúng rồi, tối hôm qua là đêm tân hôn, Diệp Mị còn đang ngủ?” Hình như sắc mặt Cố Tử Hàn càng tồi tệ hơn. Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, Diệp Mị không ở đó. Tối hôm qua hai người kéo dài thời gian hơi lâu, bởi vì anh uống thuốc, làm không chỉ một lần, nhưng tối hôm qua Diệp Mị giống như trúng tà, cực kỳ lạnh nhạt anh, cho dù anh giày xéo trên người cô như thế nào, cô đều chỉ nằm phía dưới, không nhúc nhích, mặc dù thân thể được phát tiết, nhưng lại không tìm được cảm giác bình thường, thoải mái từ trong ra ngoài đó. Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Hàn, cảm thấy vẻ mặt anh ta hơi kỳ quái. Nhưng cô không phải thần, không nhìn ra Cố Tử Hàn kỳ quái ở chỗ nào. Cô chuyển bước chân đi xuống dưới lầu. Dù sao không định nói gì với Cố Tử Hàn nữa, quan hệ bây giờ của bọn họ không cần phải giả bộ hữu nghị, vốn không hữu nghị được. Cô đi xuống dưới lầu, đi phòng ăn ăn cơm. Cố Tử Hàn lại đi thẳng ra ngoài phòng khách, Kiều Tịch Hoàn khó được quan tâm, tự mình ăn cơm, ăn thong thả ung dung. Không lâu lắm. Khỉ con và Cố Minh Nguyệt nhảy nhót từ trên lầu xuống, khi thấy cô, khỉ con rất ngoan ngoãn gọi, “Mẹ, con dẫn em xuống ăn cơm.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu. Cố Minh Lộ rất chăm sóc Cố Minh Nguyệt, mặc dù Cố Minh Nguyệt cô bé này tính tình không tốt lắm, thỉnh thoảng sẽ tùy hứng tức giận Cố Minh Lộ, có lúc cô thật sự không nhìn nổi, nhưng lại thấy, Cố Minh Lộ không để ý thì cô có tư cách gì đi chất vấn cách thức sống của thằng bé. Cố Minh Lộ và Cố Minh Nguyệt hai đứa leo lên bàn ăn, người giúp việc lấy bữa sáng cho hai đứa, Cố Minh Nguyệt lớn như vậy, nhưng vẫn quen được đút cơm, bằng không sẽ không ăn, cô bé con cực kỳ tùy hứng. Kiều Tịch Hoàn nhìn xem, không nói gì, dù sao đã nhìn quen. Vả lại không thích, cô chỉ nhìn con trai của cô, con trai của cô ăn cơm rất ngoan, chưa bao giờ cần ai đút, đồ mình muốn ăn cũng hiếm khi dư lại, là đứa bé có tập quán sinh hoạt rất tốt. Trên bàn cơm yên tĩnh như vậy, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của Cố Minh Lộ và Cố Minh Nguyệt. Chuyện không vui xảy ra hôm qua, hình như Cố Minh Nguyệt đã nhanh chóng quên mất. Ba người đang ăn cơm, Cố Tử Hàn và Diệp Mị đột nhiên xuất hiện. Cố Tử Hàn mới vừa rồi đi tìm Diệp Mị hả?! Kiều Tịch Hoàn buồn bực, Diệp Mị không phải nên chờ Cố Tử Hàn cùng rời giường, hai người chàng chàng thiếp thiếp xuất hiện trước mặt mọi người sao?! Không nghĩ ra, cũng cảm thấy không có gì có thể nghĩ ra. Chỉ nhàn nhạt nhìn Cố Tử Hàn và Diệp Mị cùng xuất hiện cạnh bàn ăn, hai người vừa ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ bé của Cố Minh Nguyệt đã suy sụp, “Con không muốn người phụ nữ này cùng ăn cơm với con!” Giọng rất lớn, người giúp việc đang đút cơm cho cô bé cũng không nhịn được run run tay. Diệp Mị đảo mắt, nhìn Cố Minh Nguyệt, nhếch miệng cười, hình như cười hơi lạnh. Cố Minh Nguyệt hơi sợ rụt cổ lại, “Con chính là không muốn cùng ăn cơm với người phụ nữ này!” “Cố Minh Nguyệt!” Giọng Cố Tử Hàn lạnh đến dọa người. Hình như Cố Minh Nguyệt bị giật mình, thân thể nhỏ bé run run, nhìn cha mình. “Còn không lễ phép như vậy, cha sẽ đưa cả con ra nước ngoài!” Cố Tử Hàn hung hăng nói, “Đưa đến bên chỗ anh trai con, đừng trở về!” “Con không…” Cố Minh Nguyệt vừa nghe, méo miệng nhỏ định khóc. “Ăn xong rồi sang bên chơi, đừng ở đây không lễ phép. Lần sau cha mà nghe được con nói cái gì mà người phụ nữ này người phụ nữ kia, cha thật sự đưa con đi.” Cố Tử Hàn nói rất nghiêm nghị. Từ nhỏ Cố Minh Nguyệt đã được chiều quen, mặc dù Cố Tử Hàn hiếm khi gần như không có tinh lực đặt trên người Cố Minh Nguyệt, nhưng Cố Minh Nguyệt được Ngôn Hân Đồng cực kỳ cưng chiều, cô bé này lại biết nói chuyện, khiến Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân đều rất vui vẻ, hoàn toàn được nuôi dưỡng như tiểu công chúa, sao chịu được uất ức như bây giờ, “Oa” một tiếng, lớn tiếng khóc. “Cố Minh Nguyệt!” Vừa nghe thấy Cố Minh Nguyệt khóc, sắc mặt Cố Tử Hàn càng lạnh hơn. Cố Minh Nguyệt tiếp tục khóc thét. Cố Minh Lộ ở bên cạnh cũng bị hù sợ, vội vàng kéo áo Cố Minh Nguyệt, “Chúng ta ăn xong rồi, chúng ta đi phòng trẻ chơi đi.” Cố Minh Nguyệt không chịu theo. Tại sao bé bị cha mình nói như vậy, tại sao bé không thể biểu đạt ý kiến của mình, người lớn đều là trứng thúi trứng thúi! “Cố Minh Nguyệt, con còn khóc!” Cố Tử Hàn không hề kiên nhẫn, giọng lại lớn chút với Cố Minh Nguyệt. “Thôi Tử Hàn, muốn tiếp nhận mẹ kế cũng cần một quá trình, em và Cố Minh Nguyệt nói chuyện chút.” Diệp Mị đột nhiên rời bàn cơm, đi về phía Cố Minh Nguyệt, ôm lấy Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt ngẩn ra, ngẩn người trong một khắc. Sau đó kêu to, “Cô buông tôi ra, cô buông tôi ra, tôi không muốn cô ôm!” Diệp Mị đã ôm Cố Minh Nguyệt lên tầng hai. Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng hai người, nhìn Cố Tử Hàn không hề có phản ứng lạnh lùng ăn bữa sáng, Kiều Tịch Hoàn để đũa xuống, nói với khỉ con, “Ăn xong chưa?” Hình như khỉ con mới vừa hồi hồn lại từ trong kinh sợ, vội vàng gật đầu. “Mẹ dẫn con về phòng.” “Vâng.” Khỉ con xuống đất, Kiều Tịch Hoàn nắm khỉ con lên lầu. Khỉ con ngước đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Mẹ, Minh Nguyệt sẽ không bị dì kia đánh đòn chứ?” “Ai biết.” Kiều Tịch Hoàn nhún vai. “Vậy nếu Minh Nguyệt bị đánh thì làm sao?” Khỉ con hơi khẩn trương nói. “Quản tốt chính con thôi. Về sau… đừng tốt với Cố Minh Nguyệt như vậy biết không?” Kiều Tịch Hoàn nói. “Tại sao? Minh Nguyệt là em gái con.” Khỉ con không hiểu. “Nghe mẹ là được.” Kiều Tịch Hoàn cũng không muốn giải thích nhiều với Cố Minh Lộ, mang theo Cố Minh Lộ về thẳng phòng bé, “Một mình chơi trong phòng.” Nói xong, đã xoay người rời đi. Cố Minh Lộ kéo vạt áo cô, nhìn cô, “Mẹ, con muốn bảo vệ Minh Nguyệt.” Kiều Tịch Hoàn nhìn bé, “Tại sao?” “Bởi vi em ấy là em gái con, anh trai không nên bảo vệ em gái sao?” “Chờ con trưởng thành, lại bảo vệ đi.” Kiều Tịch Hoàn nói. Cố Minh Lộ nhìn cô. “Cuối cùng có một ngày Minh Nguyệt sẽ rời khỏi đây.” Kiều Tịch Hoàn ném lại một câu, rồi rời đi. Cố Minh Lộ thật sự không hiểu, vì sao Minh Nguyệt phải rời đi?! Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi phòng Cố Minh Lộ. Trên mặt không tỏ vẻ đặc biệt gì, bước chân của cô dừng lại trước phòng Cố Minh Nguyệt, cửa phòng khóa chặt, hiệu quả cách âm của biệt thự này rất tốt, cô vốn không nghe được Diệp Mị sẽ nói gì với Cố Minh Nguyệt, cứ đứng lẳng lặng như vậy một lúc, sau đó xoay người rời đi. Cô đi xuống lầu, vừa hay nhìn thấy Cố Tử Thần từ phòng khách về, giống như chuẩn bị về phòng. Cố Tử Thần có thói quen thích sạch sẽ. Mỗi lần từ trong nhà ấm ra ngoài, bởi vì dính vào một chút xíu bùn đất hay bụi bặm đều sẽ tắm, tập quán sinh hoạt của người này có lúc phiền toái đến người khác không chịu nổi. Cô đi thẳng tới phòng khách ngồi trên ghế salon xem ti vi. Cố Tử Thần đi vào thang máy, sau đó tới lầu hai. Anh đẩy xe lăn, xe lăn đột nhiên dừng lại. Diệp Mị đứng trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào anh. Hai người cứ giằng co như vậy một lúc, không ai mở miệng nói chuyện. Cố Tử Thần không nhịn được mở miệng nói, “Cảm phiền nhường đường.” Diệp Mị sững sờ cả người, một hồi lâu, khẽ dịch sang. Cố Tử Thần lạnh lùng nghiêm mặt, đi tới trước. “Cố Tử Thần.” Diệp Mị đột nhiên gọi tên anh. Cố Tử Thần khẽ nhíu mày. “Anh nhớ em không?” Diệp Mị hỏi anh, giọng nói rõ ràng mang theo mong đợi. “Không nhớ rõ.” Cố Tử Thần nói từng tiếng, vô cùng lạnh lùng. Diệp Mị giật mình, thật lâu, nhếch miệng cười một tiếng tịch mịch, “Em nghĩ anh cũng sẽ không nhớ em.” Đối với Diệp Mị biến đổi tình cảm, Cố Tử Thần không hề động, đẩy xe lăn đi về trước. “Cố Tử Thần, tại sao anh lại giấu mình ở đây?” Diệp Mị nhìn bóng lưng của anh, lẩm bẩm nói, giống như đang tự hỏi. Cô điều chỉnh cảm xúc, cố gắng để cho mình có vẻ không có gì khác thường đi xuống lầu. Đại viện nhà họ Cố tùy tiện hơn nhà họ Diệp nhiều, ở nhà họ Diệp cho dù ăn sáng ăn trưa ăn tối hay ăn khuya, chỉ cần người ở trong biệt thự, đều phải cùng ăn, làm việc và nghỉ ngơi cũng cực kỳ có quy luật, nhưng cũng may, kể từ sau khi cô biết Cố Tử Hàn, đã rời khỏi đó, thật sự không chịu nổi chặt chẽ của nơi đó. Nếu không phải vì Cố Tử Hàn, cô cũng tuyệt đối sẽ không để mình một lần nữa chuyên vào trong một tòa đại viện như vậy… Nhếch miệng, cười một tiếng châm chọc. Vì Cố Tử Hàn? Hình như nụ cười của cô càng lạnh hơn. Mới vừa rồi cô mang Cố Minh Nguyệt lên phòng, cô sớm biết Cố Tử Hàn có một trai một gái, thêm vào đó một lần cuối cùng gặp mặt Ngôn Hân Đồng, Ngôn Hân Đồng cũng có nhắc đến Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt, hy vọng cô có thể chăm sóc, lúc ấy ở ngay trước mặt Tề Tuệ Phân cô đầy miệng đáp ứng, nhưng trong lòng thật ra hơi bài xích, cô ghét trẻ con, đặc biệt là đứa khóc lóc rối rít, nhìn thấy bẩn. Chẳng qua khi đó, cô chưa từng nghĩ tới làm khó Cố Minh Nguyệt như thế nào, nhưng mới vừa rồi, sau khi cô mang Cố Minh Nguyệt vào phòng, lại dùng giọng lạnh lẽo nói với Cố Minh Nguyệt, kêu Cố Minh Nguyệt thức thời đừng chọc cô, nếu không cô thật sự đánh người, còn có thể đuổi Cố Minh Nguyệt ra khỏi biệt thự. Rất dễ nhận thấy, Cố Minh Nguyệt bị cô dọa sợ. Dĩ nhiên, cô còn uy hiếp con bé, không được nói ra, sau khi nói ra, sẽ lập tức đuổi con bé đi. Cố Minh Nguyệt dù sao mới năm tuổi, vốn không chịu được hù dọa như vậy, trong nháy mắt đã đàng hoàng hơn. Cô rời khỏi phòng, lại đụng phải Cố Tử Thần. Thật ra thì tối hôm qua cô cả đêm không ngủ, bởi vì cả người vẫn không ngừng thừa nhận Cố Tử Hàn xâm phạm, sau khi xong chuyện, làm thế nào đều không ngủ được, trợn tròn mắt, nhìn sắc trời càng lúc càng sáng, nhẹ nhàng rời giường, không thay quần áo ra khỏi phòng. Cô tùy tiện đi lại trong đại viện nhà họ Cố, đi về phía vườn hoa sau nhà, bước chân đột nhiên dừng lại ở nhà ấm vườn hoa, nhìn người đàn ông bên trong. Cô một mực nghĩ, có lẽ có thể vô tình gặp gỡ, bởi vì nhà họ Cố lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu có thể thấy, nhưng thật không ngờ, lại nhìn thấy được bóng dáng của anh như vậy. nhìn anh lạnh lùng nghiêm mặt, vẫn chui đầu vào tu bổ hoa của anh. Cô ngồi trên ghế cách anh không xa, yên lặng nhìn người đàn ông bên trong. Dưới ánh mặt trời sương sớm bên người càng rực rỡ, vô cùng sáng long lanh. Cô cảm thấy một khắc kia, là thời gian mình đẹp nhất… Mà phần điềm tĩnh này, lại bị Cố Tử Hàn vô tình tan biến, anh mặt lạnh đi tới, “Sao sớm như vậy đã rời giường!” Cô đảo mắt, nhìn người đàn ông này, cười nhạt, “Đổi chỗ ngủ, nên không ngủ được.” Cố Tử Thần giật giật tròng mắt, giống như không hề hoài nghi lời nói của cô, chỉ nói, “Ăn sáng.” Sau đó đã rời đi trước. Cố Tử Hàn trước kia lạnh lùng với cô như thế nào đều được, cô đều sẽ dùng mặt nóng đi dán mông lạnh của anh, nhưng bây giờ vào thời khắc này, cô lại chỉ hơi chết lặng mà thôi. Chết lặng cảm thấy, người đàn ông này có phản ứng gì, cô đều không hề lay động. Có lúc cô sẽ cảm thấy bản thân quá thực tế. Cô một lần nữa liếc nhìn người đàn ông trong nhà ấm, đi theo bước chân Cố Tử Hàn vào phòng khách. Cô nhếch miệng cười khổ. Thì ra là. Anh tên Cố Tử Thần. Thì ra là, tướng mạo của Cố Tử Hàn, thật ra gần như giống anh như đúc. Nếu như không phải xuất hiện đồng thời như vậy, cô thật sự khó tin được, sinh đôi có thể giống nhau đến mức độ như thế. Nhưng lại vì đối lập như vậy, để cho cô lần đầu tiên nhận ra, người đàn ông này. Cảm giác không giống. Hoàn toàn khác nhau. Cô đã từng kinh ngạc. Nhưng khi đó không nghĩ gì nhiều, cho rằng dáng vẻ giống nhau, là được, mặc dù rất nhiều khi cảm thấy không đúng, không đúng, nhưng lại cảm thấy, không có đạo lý không đúng. Mà khi thấy được Cố Tử Thần, cô biết, thật ra không đúng! Rất dễ phân biệt, thậm chí chỉ một ánh mắt, đã có thể rõ ràng sáng tỏ. Cô cảm thấy thế giới này thật châm chọc, cho rằng mình lấy được thứ mình luôn mơ tưởng như ý nguyện của mình, một khắc kia lại đột nhiên bị dội một chậu nước lạnh, một giọng nói lạnh lùng nói cho mình biết, đây chẳng qua chỉ là đồ giả mạo mà thôi, giống như bạn tốn nhiều tiền mua một món đồ xa xỉ từ trên tay người khác, nhận vào trong tay rồi mới phát hiện đó là hàng giả, đè nén không nói ra được cũng không có chỗ phát tiết, bạn không thể ném món hàng giả đó đi, bởi vì bạn tốn rất nhiều tiền, nhưng lại không thể thích nó, dù sao, giả chính là giả. Cô bước xuống lầu đi tới phòng khách, đảo mắt thấy Kiều Tịch Hoàn. Nhìn cô ta thoải mái nhàn nhã ngồi trên ghế salon, xem ti vi, không đếm xỉa gì, hình như cảm thấy người tới, ngước mắt nhìn cô một chút, không có vẻ mặt đặc biệt gì, lại dời tầm mắt lên màn hình ti vi. Cô ngồi bên cạnh Kiều Tịch Hoàn. Kiều Tịch Hoàn xem ti vi, nhàn nhạt nói, “Khuyên cô đừng ra tay với Cố Minh Nguyệt.” “Tại sao?” Diệp Mị nhìn cô, buồn cười nói. “Muốn lấy lòng hai người Cố thị, nên học làm một mẹ kế tốt như thế nào.” Kiều Tịch Hoàn nói từng tiếng. “Tôi vẫn cảm thấy cô không phải là một người tâm địa lương thiện.” Diệp Mị nói, “Nhưng có lúc lại cảm thấy, cô không tim không phổi, hình như lại mang chút sắc thái tình cảm, ví dụ như Minh Nguyệt và cô có quan hệ như thế nào, cô lại tới nói chuyện thay con bé?!” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, “Tốt bụng nhắc nhở mà thôi, có nghe hay không tùy cô.” Diệp Mị không tỏ vẻ gì nhìn cô. Cô dĩ nhiên không cảm thấy Kiều Tịch Hoàn đang nhắc nhở cô. Hai người trầm mặc như vậy, nhìn tiết mục trên ti vi, nhìn tiết mục giải trí hơi nhàm chán. Không biết bao lâu, Diệp Mị đột nhiên mở miệng nói, “Cô kết hôn với Cố Tử Thần từ khi nào vậy?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày, “Cô có hứng thú?” Diệp Mị nhìn cô. Kiều Tịch Hoàn nhìn như gió nhẹ nước chảy, “Hôn nhân gia tộc, không có bất kỳ nội dung đặc sắc gì cô muốn biết.” “Hôn nhân gia tộc? Nhà cô có tài đức gì mà có thể leo lên được Cố thị?!” “Bởi vì Cố Tử Thần là người tàn tật, có mấy người bằng lòng gả cho người tàn tật?!” Kiều Tịch Hoàn nhìn Diệp Mị, “Cô bằng lòng không?” Diệp Mị nheo mắt. “Dù sao tôi không muốn.” Kiều Tịch Hoàn tự nhiên nói. “Ý tứ chính là, tình cảm của cô và Cố Tử Thần cũng không tốt hả?” Diệp Mị hỏi thăm, nhìn giọng điệu không có gì lạ, rõ ràng biểu hiện hơi khẩn trương. Ánh mắt Kiều Tịch Hoàn sâu thẳm, “Cô cảm thấy rất hứng thú với Cố Tử Thần?” Diệp Mị ngẩn ra, đột nhiên cười hơi khoa trương, “Tôi chỉ rất hiếu kỳ, tại sao cô lại cam tâm tình nguyện ở nhà họ Cố. Nhìn cô với cái nhà này, không hợp nhau.” “Đừng cố suy đoán tôi, Diệp Mị.” Kiều Tịch Hoàn nói, giọng nhàn nhạt, đảo mắt nhìn cô, “Hơn nữa cô biết, tôi có hứng thú với Tề Lăng Phong, nhưng cho tới bây giờ, cô đều như ý nguyện, lại không đưa cho tôi bất cứ giá trị có ích nào.” Diệp Mị nheo mắt, “Tôi đã từng nói, tôi không có khả năng lớn như cô nghĩ.” “Tôi đoán cũng đúng. Bởi vì tôi đã hỏi Diệp phu nhân nhà cô rồi. Diệp phu nhân nói trên tay bà ta có đầy đủ về Tề Lăng Phong, nhưng muốn nhìn biểu hiện của tôi mới cho tôi. Làm con gái duy nhất của Diệp phu nhân, Diệp Mị, biểu hiện theo như lời mẹ cô nói, cô nên biết là cái gì chứ?” “Tôi không biết.” Diệp Mị nói, “Tôi và mẹ tôi không gần gũi.” “Tôi nghe nói gia quy Diệp thị các cô, sản nghiệp gia tộc truyền nữ không truyền nam, tôi biết Diệp phu nhân còn có một con trai, cô còn có một em trai. Mẹ cô gả cô cho Cố Tử Hàn là chuẩn bị phá vỡ truyền thống, để cho em trai cô tới tiếp nhận?!” Kiều Tịch Hoàn thăm dò. “Hình như cô biết hơi nhiều.” “Tôi ngược lại cảm thấy, tôi biết quá ít, nếu không cũng sẽ không bị nhà cô nắm mũi dắt đi.” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói. Diệp Mị mắt lạnh nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Có lúc biết nhiều cũng không phải chuyện tốt.” Kiều Tịch Hoàn nhìn Diệp Mị. “Ví dụ như, tình cảnh của tôi bây giờ.” Diệp Mị nói từng lời, hình như hơi cắn răng nghiến lợi, cô hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, dữ dội nói, “Cô nói cô có hứng thú với Tề Lăng Phong, cái gọi là hứng thú mà cô nói, là có ý gì?!” “Có phải cô quan tâm tôi quá nhiều rồi không?” “Hiện giờ chúng ta ở dưới một mái hiên.” Diệp Mị nói như chuyện đương nhiên. “Thứ cho tôi không thể trả lời.” Kiều Tịch Hoàn từ chối thẳng thừng. Diệp Mị nheo mắt, sắc mặt hơi khó coi. “Tự cô chậm rãi xem ti vi đi, tôi về phòng.” Kiều Tịch Hoàn từ trên ghế salon đứng lên, nhìn Diệp Mị, dừng bước chân, “Nhưng mà ngược lại, sao tôi lại không thấy được vẻ mừng rỡ của cô khi gả cho Cố Tử Hàn, cô lại tỏ vẻ hơi mất mát, chẳng lẽ hai người ở trên giường bất hòa rồi sao?” Sắc mặt Diệp Mị rất khó nhìn, chân mày nhíu chặt lại. Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười, đi lên lầu. Diệp Mị nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, cả người phừng phừng lửa giận, không chỗ phát tiết. Thứ bản thân dùng hết thủ đoạn có được, lại không phải là thứ mình muốn, nếu như bị Kiều Tịch Hoàn biết được, cô có thể tưởng tượng được Kiều Tịch Hoàn sẽ dùng phương thức như thế nào tới châm chọc cô! Cô nheo mắt, cắn răng! Từ nhỏ cô đã biết, đồ phải dựa vào giành mới có được. Đồ không ai muốn, cầm trong tay cũng vô vị. Cô nhếch miệng cười lạnh, nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn biến mất trên cầu thang. Hiện giờ không thể cướp lấy, lại cướp tiếp, cướp đến khi mình thích mới thôi. … Kiều Tịch Hoàn trở về phòng, Cố Tử Thần đang đọc sách trên ban công, vẫn giống như trước kia, không hề để ý chuyện bên ngoài, mặt vô cùng lạnh lùng. Kiều Tịch Hoàn cắn môi, đi về phía anh. Cố Tử Thần nhướn mày, quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Có chuyện gì?” “Không có chuyện gì, chỉ muốn nhìn anh, sao dáng dấp đẹp trai như vậy.” Kiều Tịch Hoàn ngồi đối diện anh, chớp không chớp mắt nhìn anh. “Bệnh thần kinh.” Cố Tử Thần hình như bị Kiều Tịch Hoàn nhìn đến sợ hãi, đẩy xe lăn ra cửa. Kiều Tịch Hoàn nhìn anh rời đi, lại sải bước tới, anh dừng ở đâu, cô ngồi xổm ở đó, anh động một cái, cô động một cái, rõ ràng chính là cố ý giở trò. Trên mặt còn treo nụ cười hoa si ngôi sao, người ta nhìn mà sợ hãi trong lòng. Cố Tử Thần ném sách trong tay, hơi không thoải mái cau mày, “Em đủ rồi chưa?!” “Thì sao, nhìn ông xã mình cũng có lỗi.” “Em rốt cuộc định làm gì!” Cố Tử Thần tức giận nói. “Cố Tử Thần, nếu không anh nói yêu em xem. Em đột nhiên muốn nghe lời này.” Kiều Tịch Hoàn quấn lấy Cố Tử Thần, vô cùng trơ trẽn. Sắc mặt Cố Tử Thần biến thành kiểu long trời lở đất, nhìn vẻ hoàn toàn đè nén không cách nào phát tiết, có một ảo giác giống như rất muốn bóp chết cô. Kiều Tịch Hoàn lại tỏ vẻ bình tĩnh, còn mặt buồn cười nhìn đủ sắc thái trên mặt Cố Tử Thần. Cảm thấy thật thú vị. Cô vẫn luôn cho rằng Cố Tử Thần có vẻ mặt poker, hiện giờ mới phát hiện, vẻ mặt Cố Tử Thần vô cùng kỳ quặc, nhưng hơn phân nửa đều là thần sắc không thân thiện, có thể coi như thế, cô cảm thấy rất tốt, ngày mới sẽ không nhàm chán như vậy. (*) Mặt poker: chỉ khuôn mặt không có biểu cảm gì, vui giận không lộ. “Tránh ra!” Cố Tử Thần lạnh giọng quát. “Không nói thì không nói, dữ như vậy làm gì.” Kiều Tịch Hoàn không tránh ra, vẫn không biết xấu hổ ngồi xổm trước mặt anh, “Nếu không để em nói được chứ?” Cố Tử Thần nheo mắt. “Em nói em yêu anh, anh cảm thấy như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn nhìn anh. Cố Tử Thần không thay đổi sắc mặt, ngón tay lại thoáng siết chặt. “Cố Tử Thần.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đứng lên, hình như bất đắc dĩ thở dài, “Em thật sự cảm thấy em có thể sẽ yêu anh, làm sao giờ?” Cố Tử Thần mím chặt môi mỏng. “Càng ngày càng có ảo giác này.” Kiều Tịch Hoàn nói, xoay người nhào lên giường, nhàm chán lăn lộn. Cố Tử Thần đảo mắt nhìn dáng vẻ của cô, mím môi đi ra khỏi phòng ngủ. Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Thần. Người đàn ông lạnh lùng này, yêu anh, có lẽ là bản thân tìm đường chết! Cô hít sâu, để cho mình chậm rãi điều chỉnh cảm xúc. Cô mới không cần yêu người đàn ông này, trừ phi người đàn ông này, yêu cô! Yêu cô? Hay là yêu bất cứ ai?! Đối với Cố Tử Thần mà nói, rõ ràng chính là chuyện nhảm nhí mà thôi. Người đàn ông này chưa bao giờ biết rằng như thế nào là tình yêu đi. Cô trở mình lật qua lật lại, hơi nhàm chán ngồi dậy, cầm điện thoại di động lên, gọi, “Bối Địch, có rảnh không, đi ra ngoài một chút.” “Đi đâu?” “Muốn đi đâu thì đi đó.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Khó có được chủ nhật, ở trong nhà đè nén sợ.” “Nha.” Bên kia đáp một tiếng. “Chúng ta đi dạo phố thôi. Không phải phụ nữ đều thích đi dạo phố sao?” “Hoắc Tiểu Khê không thích, Diêu Bối Địch cũng không thích.” Diêu Bối Địch dội nước lã từng câu. “Hiện giờ Kiều Tịch Hoàn thích. Tớ ở trung tâm thương mại quốc tế Mậu Sâm chờ cậu.” Kiều Tịch Hoàn nói. Diêu Bối Địch bất đắc dĩ, “Ừ, nửa giờ sau đến.” Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, thay bộ quần áo, ăn diện đơn giản chút một mình ra ngoài. Diệp Mị vẫn còn trong phòng khách xem ti vi, nhìn dáng vẻ cô, hơi nheo mắt lại. Kiều Tịch Hoàn không để ý tới đi thẳng ra khỏi đại viện nhà họ Cố. Đợi trong chốc lát, xe đến. Cô cho là Diêu Bối Khôn, trong ghế lái, lại là Vũ Đại. Kiều Tịch Hoàn trố mắt, “Mới được mấy ngày, đã xuống giường rồi?” “Tiểu cường đánh không chết là như vậy.” Vũ Đại cười nói. Kiều Tịch Hoàn cau mày, “Cô thật sự không có chuyện gì? Thật ra thì Diêu Bối Khôn vẫn tạm được, chỉ nói hơi nhiều.” “Yên tâm đi, tôi rất tốt.” Vũ Đại nói, “Còn không lên xe.” Kiều Tịch Hoàn mím môi, không nhiều lời nữa, ngồi trong xe con. “Vũ Đại cô thật sự không có chuyện gì?” “Sẽ không gây ra tai nạn xe cộ.” Vũ Đại vô cùng thẳng thắn. Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt. Hai người câu được câu chăng nói vài lời, Vũ Đại chạy xe đến nơi, “Tôi ở trên xe chờ cô.” “Ừ.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu. Sau đó một mình đi vào Mậu Sâm. Cô chờ chốc lát, Diêu Bối Địch mới vội vã chạy tới, có phần thở không ra hơi. “Sao cậu gấp vậy làm gì?” Kiều Tịch Hoàn nhìn gương mặt đỏ bừng của cô ấy, hỏi. “Còn không phải sợ cậu chờ lâu sao.” “Lại nói cậu hai ngày này rất rảnh rỗi, Tiêu Dạ không ở nhà?” Kiều Tịch Hoàn và Diêu Bối Địch sóng vai đi vào trung tâm thương mại, thuận miệng hỏi. “Ừ, Tiêu Dạ rất bận.” “Lại bắt đầu bận rộn? Sẽ không phải lại thông đồng với Lôi Lôi đấy chứ.” Kiều Tịch Hoàn nói. Diêu Bối Địch mím môi, “Sẽ không đâu, cho dù trễ, mỗi đêm Tiêu Dạ đều về.” “Cậu cảm thấy thời gian lên giường chỉ có thể vào buổi tối thôi sao? Không thể vào lúc trưa, không thể vào buổi sáng?” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng. “…” Diêu Bối Địch im lặng, “Lôi Lôi mới trải qua chuyện đó, cậu nghĩ quá nhiều đi.” “Người phụ nữ kia chính là có vẻ bụng đói ăn quàng.” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói. Diêu Bối Địch tiếp tục im lặng. Hai người cứ một đường cười cười nói nói đi dạo trung tâm thương mại. Thật ra thì bọn họ không quá thích đi dạo phố, rất nhiều khi mua quần áo đều mua từ mấy cửa hiệu yêu thích, không nhiều hơn nửa giờ, đã mua xong đi về, đi dạo phố lâu như vậy, thật sự là lần đầu tiên. Diêu Bối Địch nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Sao đột nhiên cậu lại rảnh rỗi như vậy?” “Bởi vì đột nhiên không có việc gì làm.” Kiều Tịch Hoàn nói rất bình tĩnh, bởi vì rất nhiều chuyện, còn chờ đợi. Chờ bộc phát. Hiện giờ, chính là yên tĩnh trước giông bão. Cũng gọi là giai đoạn cửa sổ. (*) Giai đoạn cửa sổ: giai đoạn chờ xác nhận chính thức bằng các phương pháp kỹ thuật, ví dụ như test nhanh dương tính Covid, chờ CDC xác nhận lại bằng xét nghiệm khẳng định. Giai đoạn cửa sổ, sẽ để mình thả lỏng một chút. Diêu Bối Địch thật sự không biết một ngày Kiều Tịch Hoàn bận rộn những gì, hai người cùng tùy tiện đi vào một cửa tiệm quần áo, sau đó tùy tiện nhìn xem đồ. “Hoàn Hoàn, cậu có cần mua một cái váy như vậy không, tớ cảm thấy rất hợp với cậu.” Diêu Bối Địch nhìn chiếc váy màu xanh nhạt người mẫu mặc trước mặt, cảm thấy màu sắc nhàn nhạt như vậy, rất thích hợp với Kiều Tịch Hoàn có dáng vẻ xinh đẹp. Kiều Tịch Hoàn cau mày, cũng cảm thấy thật đẹp mắt, đi đã đi ra rồi, thử xem cũng được. Cô quay đầu nói với nhân viên phục vụ, “Mẫu này có size của tôi không?” “Tiểu thư xin ngài đợi một chút, quần áo chỗ chúng tôi mỗi một size chỉ có một món, hơn nữa còn hạn chế toàn cầu. Mới vừa rồi có vị tiểu thư đã đi thử, ngài chờ chốc lát, đợi cô ấy mặc thử xong rồi, ngài lại thử có được không?” Nhân viên phục vụ hòa nhã nói. Kiều Tịch Hoàn cau mày. Tùy tiện coi trọng một bộ đồ, lại bị người nhanh chân đến trước. Đúng lúc này. Một người phụ nữ đi ra khỏi phòng thay đồ, tóc dài thẳng, ngũ quan tinh xảo, mang đến cho người ta cảm giác yếu đuối, vóc người cao gầy, có lồi có lõm, ngược lại có vóc người không khác Kiều Tịch Hoàn lắm, đoán chừng người phụ nữ trước mặt này chính là một vị tiểu thư khác mà nhân viên phục vụ nhắc đến. Nhân viên phục vụ đi tới bên cạnh cô ấy, không ngừng thổi phồng, bộ quần áo này thích hợp với người phụ nữ kia bao nhiêu. Hình như người phụ nữ kia chỉ lơ đãng nghe, soi gương, không nghe nhân viên phục vụ nói gì. “Có phải thật đẹp mắt không.” Diêu Bối Địch nhìn người phụ nữ trước mặt, hơi hả hê nói. “Cô ta mặc đẹp mắt, không có nghĩa là tớ mặc đẹp. Thôi, nhìn dáng vẻ người phụ nữ này chính là muốn mua, chúng ta đi thôi.” Kiều Tịch Hoàn mang theo Diêu Bối Địch, xoay người rời đi. Khoảnh khắc rời đi, dường như cô gái kia liếc nhìn sang đây, thoáng qua rồi biến mất. Diêu Bối Địch nhìn bộ váy kia, hơi tiếc nuối. Kiều Tịch Hoàn mặc vào, có lẽ càng đẹp hơn đấy. Hai người lại đi dạo thêm một lúc, hơi mệt rồi, tìm một chỗ uống nước. “Tiếp theo cậu chuẩn bị làm gì?” Diêu Bối Địch hỏi. “Còn có thể làm gì, về nhà, đi đối mặt với cô vợ mới cưới của Cố Tử Hàn.” Kiều Tịch Hoàn lơ đễnh nói. “Cố Tử Hàn thật sự lại cưới, Ngôn Hân Đồng mới mất chưa được bao lâu…” “Cậu sẽ không hiểu được thế giới người nhà họ Cố đâu.” Kiều Tịch Hoàn nói. Diêu Bối Địch nhìn cô, “Vậy cậu còn ở đó làm gì?” “Cậu cũng không hiểu thế giới của tớ.” Kiều Tịch Hoàn nói tiếp. Diêu Bối Địch méo miệng, “Tớ không hiểu, tớ không hiểu gì cả, xem ra tớ ngu ngốc!” “Cậu không ngu ngốc, sao liên tục để mặc cho Lôi Lôi thích làm gì thì làm giữa cậu và Tiêu Dạ chứ.” “Tớ…” Diêu Bối Địch nghẹn họng. “Được rồi được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.” Hoắc Tiểu Khê vốn như vậy, muốn như thế nào là như thế ấy, chính là mỗi lúc một kiểu. Diêu Bối Địch không nói thêm gì nữa, cùng Kiều Tịch Hoàn rời khỏi trung tâm thương mại, không mua gì cả, uống một ly nước, rời đi. Diêu Bối Địch lái xe, vốn chuẩn bị về nhà, bỗng nhiên nghĩ tới lời Kiều Tịch Hoàn nói, nói cái gì mà liên tục để mặc cho! Cô cắn môi, đảo tay lái, đi Đỉnh Hạo Hãn. Mấy ngày hôm nay thời gian Tiêu Dạ đi Đỉnh Hạo Hãn rất nhiều, hình như vì chuyện của Lôi Lôi. Tính tình Tiêu Dạ chính là như thế, sẽ không để cho bản thân thiếu nợ bất kỳ ai. Cô mím môi, chỉ mong sau lần này, sẽ chính là một lần sau cùng. Xe dừng ở cửa Đỉnh Hạo Hãn. Hiện giờ mới buổi trưa, rất ít người, gần như đều là nhân viên phục vụ, lưa thưa có mấy bàn khách. Nhân viên phục vụ thấy cô, vội vàng chào, “Chị dâu.” Diêu Bối Địch gật đầu, đi qua phòng khách, đi tới hành lang. Hiện giờ quả thật không có ai, nhân viên phục vụ đều lười biếng, núp trong góc nói chuyện phiếm, hút thuốc lá. Thật ra Diêu Bối Địch không phải người hà khắc, cảm thấy rất nhiều khi không cần quá cứng nhắc, khi không có chuyện gì làm, cứ len len lười như vậy dường như cũng được, mà cô đột nhiên dừng bước, là bởi vì cô nghe được trong lời nhân viên phục vụ đang huyên thuyên đó nói ra tên một người quen biết. Tề Lăng Phong. Cô hơi kinh ngạc. Dừng chân cách bọn họ không xa, mà hai nhân viên phục vụ này hút thuốc ở cửa thoát hiểm, không thấy được bên trong. Một nhân viên phục vụ nói, “Cậu biết Tề Lăng Phong không? Chính là tổng giám đốc Hoàn Vũ, ngày hôm trước đã mời mấy người thị chính ăn cơm ở đây.” “Sau đó thì sao?” Một nhân viên phục vụ khác hỏi, rõ ràng biết có đề tài bát quái. “Tôi làm phục vụ ở phòng đó. Đêm hôm đó Tề Lăng Phong uống hơi nhiều, mấy tên thị chính quá hung đi, Tề Lăng Phong bị chuốc say trong nháy mắt.” “Sau đó thì sao?! Cậu nói trọng điểm được không?!” Một nhân viên phục vụ khác hơi nóng nảy nói. Bị người chuốc say, ở đây không phải rất bình thường sao?! “Cậu nghe tôi nói, gấp gáp như vậy!” Nhân viên phục vụ tiếp tục nói, “Sau khi xong tiệc tối, bởi vì Tề Lăng Phong uống say, nên tôi đỡ anh ta đi, khi đỡ anh ta đi trên hành lang, đã bị một người đàn ông khác chặn lại nói không cần tiễn anh ta nữa, người kia là bạn của Tề Lăng Phong, kêu tôi đặt một gian phòng cho, người kia đưa anh ta lên.” “Tôi thấy là bạn của Tề Lăng Phong, nên theo lời đặt phòng, thêm nữa người ta trả tiền rồi, tôi không thể không làm. Sau khi tôi đặt phòng xong, cùng với người đàn ông kia đưa Tề Lăng Phong lên phòng, sau đó tôi rời đi. Kết quả đến rạng sáng, không phải tôi thay ca cho tiểu Triệu sao? Đi lên lầu phòng khách, sau đó đi ngang qua phòng của Tề Lăng Phong thì cửa phòng hé ra, tôi tốt bụng đi đóng cửa, nghe được âm thanh bên trong không nhịn được liếc mắt nhìn, tôi má ơi…” Nhân viên phục vụ đột nhiên dừng lại. Một nhân viên phục vụ khác hình như bị gợi lên hứng thú, hơi cáu kỉnh gầm lên, “Cậu má ơi cái gì?! Cậu cmn rốt cuộc nhìn thấy cái gì?” “Tôi thấy được hai người đàn ông đang cưỡi trên người Tề Lăng Phong, sau đó XXOO.” Nhân viên phục vụ nói, “Cho tới bây giờ tôi còn không biết, Tề Lăng Phong nhìn lịch sự nhanh nhẹn như vậy, lại là một tên GAY! Hơn nữa nhìn dáng vẻ anh ta còn rất kích thích, bị hai người đàn ông giày xéo như vậy… Sáng ngày hôm sau khi tôi hết ca nhìn thấy anh ta, nhìn thấy anh ta sắc mặt trắng bệch, đi đường đều không ổn, khập khiễng…” Mấy lời vui đùa phía sau càng thêm bẩn thỉu, Diêu Bối Địch không nghe thêm nữa. Cô mím môi, đi tới hành lang. Cô cảm thấy, có phải cô nên nói một tiếng những lời nghe được cho Kiều Tịch Hoàn không?! Cảm giác, dường như đã phát hiện ra bí mật kinh người gì! Nhếch miệng cười xấu xa, cầm điện thoại lên, gọi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]