Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười, nhìn Cố Diệu Kỳ, Cố Diệu Kỳ gật đầu rất nhẹ, Kiều Tịch Hoàn mới rời đi.
Từ đầu đến cuối, cô đều biểu hiện ra giác ngộ mà con dâu nên có.
Cô nắm tay khỉ con, sau đó lên lầu.
Hai người rời khỏi phòng ăn xa một chút, Kiều Tịch Hoàn mới nhỏ giọng hỏi, “Mới vừa rồi Minh Nguyệt có đẩy đau con không?”
“Không có.” Khỉ con một mực chắc chắn.
“Đứa bé không thể nói dối.” Kiều Tịch Hoàn trầm mắt xuống.
“Chỉ có một chút.” Khỉ con cúi đầu, giọng rất nhỏ.
Kiều Tịch Hoàn sờ đầu khỉ con, thở dài nói, “Suốt ngày suy nghĩ vì người khác, điểm này sao con lại không giống cha con chứ.”
Khỉ con không hiểu nhìn mẹ.
Kiều Tịch Hoàn chỉ cười.
Cha con chỉ biết tức chết người không đền mạng!
Hai người tay nắm tay, khi Kiều Tịch Hoàn chuẩn bị đưa khỉ con vào phòng thằng bé thì khỉ con ngửa đầu hỏi, “Không phải nói đi nhìn Minh Nguyệt sao?”
“Mẹ đi nhìn xem là được, con ngoan ngoãn chơi trong phòng, tránh cho Cố Minh Nguyệt lại bá đạo lấy con trút giận như vậy.” Kiều Tịch Hoàn sờ mũi khỉ con, cười nói.
Cố Minh Lộ há miệng, định nói gì nhưng lại giống như nỗ lực nhịn được.
Kiều Tịch Hoàn cũng không nghĩ nhiều, để Cố Minh Lộ tự về phòng, xoay người đi phòng Cố Minh Nguyệt.
Thím Ngô đứng ngoài cửa phòng, thím Ngô hơi bất đắc dĩ nói, “Đại thiếu nãi nãi, Minh Nguyệt về phòng đã đóng luôn cửa khóc, tôi gõ cũng gõ không ra, lại không dám lớn tiếng quấy rầy đến lão gia phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001858/quyen-2-chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.