Đại viện nhà họ Cố. Cố Diệu Kỳ một mực thân thiện giới thiệu tất cả người một nhà cho Diệp phu nhân, không khí rất tốt. Diệp phu nhân không thể không cảm thán, “Trong nhà náo nhiệt như thế, thật hâm mộ, về sau tiểu Mị tới đây, cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch.” Tuy nói như vậy, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, người trong hào môn càng nhiều, lục đục đấu đá cũng sẽ càng nhiều, lịch sử này, cơ bản không thay đổi được. Cố Diệu Kỳ cũng không nói nhiều về đề tài này, đều là một đám lão hồ ly, tự nhiên biết tránh nặng tìm nhẹ, nhìn đồng hồ, hơi khoa trương nói, “Chà, thời gian đã trễ thế này, hiện giờ ăn cơm thôi chứ?” “Ông là chủ một nhà, nghe theo ông sắp xếp.” Diệp phu nhân cười đến rất đoan trang, giọng không nhanh không chậm, cho người ta cảm giác uy tín không lời. “Chị Ngô, thông báo một tiếng cho phòng bếp, chúng ta dọn cơm.” Tề Tuệ Phân vội vàng kêu người giúp việc. “Vâng, phu nhân.” Nói xong, người giúp việc đã nhanh chóng đi tới phòng bếp. Cố Diệu Kỳ mời Diệp phu nhân ngồi, những người khác cũng lục tục ngồi xuống. Tràn đầy một bàn ăn lớn đều là cao lương mỹ vị, sơn hào hải vị, cần gì đều có. Diệp phu nhân ăn một miếng trước, cười khích lệ nói, “Phòng bếp nhà lão Cố quả nhiên không giống, tiểu Mị con có lộc ăn.” Nói xong, quay đầu lại nói với Diệp Mị. Hình như Diệp Mị vẫn còn trong trạng thái hơi mất hồn, ngây ngốc ăn từng miếng một, cũng không coi là thất lễ, nhưng cảm thấy thiếu chút sinh động và tích cực bình thường thấy, rõ ràng có cảm giác không bình thường. “Tiểu Mị.” Giọng Diệp phu nhân hơi lớn hơn chút. Diệp Mị chợt quay đầu, sau đó như âm thầm điều chỉnh cảm xúc một chút, “Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?” “Tối nay con sao vậy, nhìn như mất hồn mất vía.” Diệp phu nhân nheo mắt, giọng nghiêm nghị. Diệp Mị khẽ cắn môi, có phần không biết giải thích như thế nào. Giống như giờ khắc này, đầu óc thật sự không đủ dùng, hoàn toàn không tùy cơ ứng biến được như bình thường. “Đây là lần đầu tiên Diệp Mị đến nhà chúng tôi, hơi khẩn trương thôi đúng không?! Thật ra không cần khẩn trương, cũng không cần gò bó, đều là người một nhà, về sau dần dần sẽ tốt.” Tề Tuệ Phân vội vàng nói, lời nói đều hướng về Diệp Mị. “Là hơi khẩn trương, dù sao lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người nhà của Tử Hàn như vậy, cho nên khó tránh khỏi phân tâm, sẽ lập tức quen thuộc hết.” Diệp Mị lấy cớ, cười nói. “Sớm muộn gì cũng sẽ quen thuộc, không nóng nảy.” Tề Tuệ Phân an ủi, “Tử Hàn nói con thích ăn gạch cua xào bắp, mẹ đặc biệt dặn phòng bếp làm, con nếm thử xem có hợp khẩu vị không, nếu không thích nhất định phải nói ra, về sau ở đây thời gian dài, đừng uất ức dạ dày mình.” “Cám ơn dì, con cảm thấy ăn rất ngon. Con vừa ăn thật nhiều.” Diệp Mị vội vàng cười đáp. “Còn gọi dì?!” Tề Tuệ Phân cố ý hơi tức giận. Diệp Mị khựng lại, ngay sau đó hiểu, “Mẹ.” “Được, tốt.” Tề Tuệ Phân cười đến híp cả mắt. Cố Tử Hàn đụng Diệp Mị, ý bảo một người khác. Diệp Mị cắn môi, ngay sau đó mặt mang cười, “Cha.” Cố Diệu Kỳ hài lòng gật đầu, “Về sau đều là người một nhà, đừng câu nệ như vậy, nhà chúng ta tương đối tùy ý, về sau ở lâu rồi Diệp Mị con sẽ biết. Thích ăn gì thì ăn nhiều chút, không hợp khẩu vị nhất định phải nói cho mẹ con.” “Vâng, cám ơn cha.” Diệp Mị cười gật đầu. Trong bữa cơm, căn bản đều vây quanh Diệp Mị, Diệp phu nhân. Ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn như có như không đặt lên trên người bọn họ. Cố Tử Nhan ngồi bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, Cố Tử Nhan nhìn người “Dáng vẻ kệch cỡm” trước mặt, hơi khinh thường lẩm bẩm, “Anh nhìn Diệp Mị xem, mặt hồ ly tinh, sao anh hai của em lại sẽ thích chứ. Còn anh nhìn thái độ của cha mẹ em với cô ta xem, không khác gì cưới một Bồ Tát.” Cố Tử Nhan đang nói với Cổ Nguyên. Kiều Tịch Hoàn vừa khéo nghe được. Cô không nhịn được nhếch miệng lên cười. Xem ra ấn tượng của Cố Tử Nhan với Diệp Mị cũng không quá tốt. “Đừng nói nữa, ăn cơm.” Giọng Cổ Nguyên vẫn dịu dàng dễ nghe, nhẹ giọng nói ra, sau đó tự nhiên gắp cho cô một miếng thịt, đặt trong đĩa Cố Tử Nhan, “Thích ăn thì ăn nhiều chút.” “Cổ Nguyên anh đối với em thật tốt.” Cố Tử Nhan rất hạnh phúc nói. Cổ Nguyên chỉ cười cười, không nói gì. Khẽ ngước mắt, hình như tầm mắt của Kiều Tịch Hoàn cũng đặt lên chỗ bọn họ, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng rời đi. Lúc rời đi, hình như trong mắt Cổ Nguyên thoáng qua chút cảm xúc ưu thương rất nhạt rất nhạt… Kiều Tịch Hoàn mím môi. Cô không thích Cổ Nguyên và Cố Tử Nhan ở chung một chỗ, thật sự không thích. Hiện giờ ngược lại cảm thấy, nếu như có một người ở bên cạnh Cổ Nguyên sao không tốt?! Một mình anh, cô độc đã lâu như vậy. Một bữa cơm, mọi người hình như đều vừa ăn vừa theo đuổi tâm tư của mình. Đúng lúc này. Một giọng bé gái ngây thơ đột nhiên lớn tiếng vang lên, mang theo giọng điệu không thể tin chất vấn, “Có phải về sau mẹ cháu sẽ biến thành người phụ nữ này không!” Mọi người quay đầu, nhìn cô bé con mặc một bộ váy công chúa màu trắng, trên tóc còn mang vương miện bạc trắng, khuôn mặt nhỏ bé nhìn tinh xảo xinh đẹp, nhưng lúc này bởi vì tức giận mặt đỏ lên, chống nạnh hung hăng nhìn người lớn đầy cả bàn. “Sao cháu lại đi ra? Còn không biết lớn nhỏ như thế!” Tề Tuệ Phân nheo mắt, giọng hơi nghiêm túc. Tối nay tình huống đặc biệt, Tề Tuệ Phân căn dặn người giúp việc chăm sóc Cố Minh Nguyệt và Cố Minh Lộ, để hai đứa dùng cơm trong phòng, chỉ sợ thói quen có lúc không tốt của đứa bé để người nhà họ Diệp thấy được không tốt, nhưng không nghĩ đến, bữa cơm sắp xong, Cố Minh Nguyệt đột nhiên chạy ra, hơn nữa còn không hề có chút giáo dục như vậy. “Cháu không muốn cô ta làm mẹ cháu, cháu chỉ muốn mẹ cháu, cháu chán ghét mọi người!” Cố Minh Nguyệt la hét, không hề định lùi bước. Cố Minh Lộ ở phía sau Cố Minh Nguyệt, hình như túm váy Cố Minh Nguyệt không muốn để cho cô bé rời đi. Ở nhà họ Cố, Cố Minh Nguyệt rất điêu ngoa tùy hứng, Cố Minh Lộ luôn khôn khéo, cho nên bình thường không dám chủ động gây chuyện, tình huống lúc này, đoán chừng Cố Minh Lộ đã khuyên Cố Minh Nguyệt rời đi, dưới tình huống như thế, càng không dám nói chuyện. “Cố Minh Nguyệt, về phòng đi, chuyện của người lớn, đứa bé không cho phép hỏi!” Sắc mặt Cố Diệu Kỳ trầm xuống, vô cùng nghiêm nghị. “Cháu mới không về! Cháu mới không muốn để cô ta như nguyện làm mẹ của cháu!” Cố Minh Nguyệt lấy dũng khí, lớn tiếng nói. Cố Minh Nguyệt đã đòi mẹ mấy ngày trong nhà, đột nhiên biết mẹ mình đổi người rồi, không thể tiếp nhận tự nhiên là lẽ đương nhiên, nhưng dưới cảnh tượng như vậy, khiến nhiều người nhà họ Cố không xuống đài được, Cố Diệu Kỳ tự nhiên cực kỳ không vui. Rất dễ nhận thấy, Cố Minh Lộ cũng bị Cố Diệu Kỳ làm kinh sợ, kéo váy Cố Minh Nguyệt mạnh tay chút. Dường như Cố Minh Nguyệt bị Cố Minh Lộ làm cho không thoải mái, quay đầu hung hăng nói với Cố Minh Lộ, “Anh kéo em làm gì, đừng đụng vào váy của em!” Cố Minh Lộ bị lời nói bất ngờ của Cố Minh Nguyệt làm sợ hết hồn, vội vàng buông tay trên váy ra, không dám nói lời nào. Cố Minh Nguyệt hung hăng trợn mắt lườm Cố Minh Lộ, rồi nói với người lớn, “Mấy người trả mẹ cho cháu, trả cho cháu!” “Cố Minh Nguyệt, sao như không có giáo dục vậy! Ai dạy cháu?! Có phải học theo mẹ không có giáo dục không?!” Giọng Tề Tuệ Phân hơi khó nghe, sắc mặt cũng không được tốt, quay đầu lại kêu người giúp việc, “Chị Ngô, mang tiểu tiểu thư về phòng đi.” Chị Ngô vội vàng đi qua, khẽ dụ dỗ Cố Minh Nguyệt. Sao Cố Minh Nguyệt nghe lời được, bé vốn chính là đến đòi mẹ, sao có thể vài ba lời thì có thể nghe lời. Không khí phòng ăn trở nên ngột ngạt. Cố Tử Hàn đột nhiên đứng lên rời khỏi ghế ăn, không nói hai lời, đi tới đứng trước mặt Cố Minh Nguyệt, “Con muốn tùy hứng bao lâu?!” Cố Minh Nguyệt ngẩn ra, nhìn cha mình. “Cha hỏi con còn định tùy hứng bao lâu? Hả?!” Cố Tử Hàn gằn từng tiếng, giọng lạnh lùng, không nên như vậy với một đứa bé mới năm tuổi. Cố Minh Nguyệt cắn môi, cũng bị dáng vẻ của cha hù sợ. “Về phòng đi!” Giọng vẫn vô cùng nghiêm nghị. “Nhưng con muốn mẹ con…” Cố Minh Nguyệt đỏ ửng mặt, hốc mắt cũng đỏ hoe, giọng không còn hung hăng như vừa rồi, hơi nghẹn ngào. “Đừng để cha nói thêm một chữ! Chuyện của người lớn, con không nên hỏi!” Cố Tử Hàn tiếp tục lạnh lùng uy hiếp. Cố Minh Nguyệt cắn môi, nước mắt không nhịn được nữa, tí tách rơi xuống, nhìn cực kỳ uất ức. Cố Tử Hàn không có một chút kiên nhẫn, đối xử với Cố Minh Nguyệt vẫn vô cùng lạnh lùng. Cố Minh Lộ thấy thế, vội vàng đi tới kéo tay Cố Minh Nguyệt, “Minh Nguyệt, chúng ta về phòng trước đi, anh và em chơi búp bê Barbie em thích nhất.” Cố Minh Nguyệt đột nhiên đẩy Cố Minh Lộ ra, “Em chán ghét anh, chán ghét anh, ghét mọi người!” Sau đó khóc, sải bước chạy đi. Cố Minh Lộ bị Cố Minh Nguyệt thô bạo đẩy mạnh lùi vài bước, người giúp việc nhanh tay kéo Cố Minh Lộ, mới khiến Cố Minh Lộ không bị ngã trên đất. Cố Tử Hàn nhìn Cố Minh Nguyệt khóc chạy lên lầu, hình như không hề có chút đau lòng, chỉ xoay người nói xin lỗi, “Từ nhỏ đã hơi tùy hứng, khiến mẹ vợ chê cười.” Diệp phu nhân cười cười, “Đứa bé nên có bản tính bình thường. Nhưng mà tiểu Mị gả vào, vốn làm mẹ kế, bây giờ ý thức của con trẻ rất mạnh, còn phải dựa vào mọi người hỗ trợ nhiều hơn.” “Sẽ không sẽ không đâu, Minh Nguyệt nhìn tùy hứng, nhưng thật sự là đứa bé ngoan.” Tề Tuệ Phân vội vàng giải thích, “Tôi tin tưởng không bao lâu, Minh Nguyệt nhất định sẽ tiếp nhận Diệp Mị, điểm này bà cứ yên tâm đi, Diệp phu nhân.” “Là như vậy dĩ nhiên tốt nhất. Hơn nữa hiện giờ đã vậy rồi, về sau Diệp Mị con cũng phải chú ý nhiều hơn biết không?!” “Con biết rồi.” Diệp Mị vội vàng gật đầu. Kiều Tịch Hoàn mím môi nhìn Diệp Mị, theo thái độ cư xử bình thường của Diệp Mị, khẳng định đã sớm chủ động đi tới dỗ dành Minh Nguyệt rồi, nhưng bây giờ lại ngồi yên trên bàn, không động đậy, không hề nghĩ đến chủ động lấy lòng, hơn nữa tối nay trầm lặng, không hề có dáng vẻ luôn luôn thích biểu hiện như Diệp Mị bình thường. Tròng mắt hơi căng. Đảo mắt nhìn Cố Minh Lộ còn đang hơi câu nệ đứng trong phòng khách. Kiều Tịch Hoàn đặt đũa xuống, cung kính nói, “Con mang theo Minh Lộ về phòng, tiện thể nhìn xem Minh Nguyệt, dì Diệp, cha mẹ, Tử Hàn Diệp Mị, còn có các em, mọi người chậm rãi ăn.” Tề Tuệ Phân gật đầu, “Con đi nhìn qua cũng được.” Cố Minh Nguyệt tùy hứng thì tùy hứng, từ nhỏ chưa hề bị uất ức, trong lòng cũng có phần không yên lòng. Nhưng tình hình hiện giờ bà không thể bỏ đũa xuống đi nhìn xem được, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hiểu ra như vậy, thật sự khiến bà vui mừng không ít, không thừa nhận cũng không được, Kiều Tịch Hoàn càng ngày càng được lòng bà, giống như bà định làm gì, Kiều Tịch Hoàn đều có thể phỏng đoán được, điểm này, bà quả thật cực kỳ hài lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]