Hình như Cổ Nguyên biết Kiều Tịch Hoàn sẽ đến thật sớm, rất tự nhiên đi về phía Kiều Tịch Hoàn, ngồi bên cạnh cô, chống cằm, theo phương hướng của cô nhìn ra ngoài, dịu dàng nói, “Gặp phải chuyện gì phiền lòng rồi hả?”
“Ừ, nhưng mà tớ không muốn nói, bởi vì nói ra rồi, cậu cũng không giúp được tớ.”
“Vậy cậu gọi tớ ra làm gì?” Cổ Nguyên tức giận nói.
“Nghe nói phiền não có thể truyền lại, tớ chỉ không muốn một mình phiền não mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn nói như chuyện đương nhiên.
“Cậu còn có thể không tim không phổi một chút không?!” Cổ Nguyên hung hăng nói.
“Cũng không phải hôm nay cậu mới biết tớ.” Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cổ Nguyên.
Cho tới bây giờ Cổ Nguyên đều không có cách gì với Hoắc Tiểu Khê.
Cho nên Cổ Nguyên hoàn toàn im lặng, cứ yên tĩnh ngồi bên ngoài ban công với Kiều Tịch Hoàn như vậy.
Rất nhiều năm trước đều như thế, hễ Hoắc Tiểu Khê gặp chuyện không vui, đều gọi anh, còn có Diêu Bối Địch cùng, lẳng lặng trong phòng này như vậy, cô cũng không nói chuyện của mình, cứ buồn bực tức giận như vậy.
Khi đó mình còn rất may mắn, cho dù Hoắc Tiểu Khê yêu ai, ít nhất lúc cô khổ sở, người đàn ông đầu tiên nghĩ đến là mình.
Tình thân cũng được, tình bạn cũng được.
Có thể thành đặc biệt trong lòng cô, là đủ rồi.
Hiện giờ, anh nhếch miệng yên lặng cười một tiếng
Hiện giờ, cứ như vậy, cũng tốt.
Thật ra thì anh là một người rất dễ thỏa mãn.
Thời gian chảy xuôi.
Cửa phòng lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001856/quyen-3-chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.