Chương trước
Chương sau
Rạng sáng trên đường Thượng Hải, ồn ào náo động đã không tồn tại, ánh đèn lẻ loi lờ mờ chiếu lên tòa thành thị này, theo tốc độ xe con chạy, không ngừng biến mất dưới đáy mắt.
Xe đi thẳng tới bãi đậu xe riêng của khu chung cư.
Tài xế mở cửa xe cho Tiêu Dạ, sau đó đỡ anh xuống xe lăn, đẩy anh vào thang máy.
Tiêu Dạ khoát tay áo, ý bảo tài xế có thể rời đi.
Tài xế cung kính gật đầu.
Tiêu Dạ bấm thang máy, nhìn từng con số trong thang máy dần đi lên.
Thang máy đến nơi.
Hai vệ sĩ áo đen vẫn đứng ở cửa, nhìn Tiêu Dạ trở lại, cúi người chào, “Đại ca.”
Tiêu Dạ khẽ hất cằm, ấn mật mã đi vào nhà.
Trong nhà không tính là quá tối, màn hình ti vi phát ra tín hiệu yếu ớt, kèm với âm thanh chương trình.
Tiêu Dạ đẩy xe lăn, dừng bên salon.
Một bóng người ngủ ở đó, thậm chí co quắp thành một cục, nhiệt độ điều hòa trong nhà thật ra không thấp, cô lại không đắp chăn, nhìn như sơ ý ngủ thiếp đi.
Tiêu Dạ khẽ giật chân mày, giơ tay chuẩn bị đánh thức cô.
Vừa chạm đến thân thể cô, chân mày nhíu chặt hơn, trên thân thể rõ ràng mát lạnh, không hề có chút nhiệt độ.
“Diêu Bối Địch.” Giọng Tiêu Dạ hơi lạnh gọi cô.
Diêu Bối Địch trở mình lật qua lật lại, như nghe được âm thanh gì, nhưng hình như quá mệt nhọc, giãy giụa thân thể, lại co mình lại ngủ tiếp.
“Diêu Bối Địch.” Giọng Tiêu Dạ lại lạnh hơn.
Diêu Bối Địch giật bắn người.
Lần này hình như hơi tỉnh táo, cô giật giật mí mắt, thật phí sức mở mắt ra, sau đó mắt buồn ngủ mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, chợt ngồi bật dậy trên ghế salon, “Tiêu Dạ, anh đã về.”
“Sao em không lên giường ngủ?!” Tiêu Dạ nhíu chặt mày, lạnh giọng hỏi.
“Em không ngủ, em đang chờ anh.” Diêu Bối Địch nhìn anh, bật thốt lên.
Tiêu Dạ chau mày.
Diêu Bối Địch nhìn tầm mắt của anh, giọng nhỏ đi, “Sau đó bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi… Hắt xì hơi…”
Vừa nói, lại chợt hắt xì.
Diêu Bối Địch hơi ngượng ngùng cúi thấp đầu, giống như đã làm sai chuyện.
Tiêu Dạ nhìn cô, nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng chợt động, anh tự tay vuốt ve thân thể lạnh lẽo của cô, sau đó đột nhiên ôm Diêu Bối Địch vào trong ngực, ôm thật chặt, hình như muốn nhiệt độ thân thể mình khiến thân thể lạnh lẽo của người phụ nữ này ấm lên, anh lạnh giọng nói trên đỉnh đầu cô, “Về sau anh về trễ không cần chờ anh nữa!”
Diêu Bối Địch dựa vào trên người Tiêu Dạ, trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt, chắc đã uống rượu rồi, nhưng mùi vị không quá nồng, cô lẳng lặng nghe nhịp tim Tiêu Dạ đang truyền ra, từng nhịp từng nhịp, chân thật như vậy…
Thật ra thì Tiêu Dạ chưa từng ôm mình như vậy, ôm thật chặt mình vào trong ngực như vậy.
Diêu Bối Địch vẫn cảm thấy, ôm như vậy chỉ thích hợp với người yêu nhau… Bởi vì người yêu nhau mới sẽ dang tay ra ôm, mà không phải giống như hai con nhím, đến gần nhau, chỉ biết vết thương chồng chất.
Nhưng mà, yêu nhau.
Cô động lòng, trong một khoảng thời gian dài đã từng ảo tưởng đến chữ này, một khoảng thời gian rất dài đã đau lòng muốn chết trên chữ này…
Cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào ngực Tiêu Dạ đã bắt đầu hơi ửng hồng.
Đêm đã rất sâu.
Không biết ôm bao lâu mới buông ra, Diêu Bối Địch đỡ Tiêu Dạ từng bước một đi lên lầu, hai người đương nhiên đi cùng vào một gian phòng ngủ, Diêu Bối Địch vẫn như mỗi tối lau thân thể cho Tiêu Dạ, sau đó, thấy được trên cổ Tiêu Dạ, vết cào rõ ràng như thế.
Tay cô khựng lại, tròng mắt nhìn mấy dấu vết mới mẻ này.
Với địa vị của Tiêu Dạ, sẽ không ai có thể dễ dàng đụng phải cổ anh, mà người có thể đụng vào cổ anh…
Cô cắn môi, hình như có một giây, không tiếp nhận nổi.
Hình như Tiêu Dạ cũng cảm thấy được Diêu Bối Địch khác thường.
Tối nay thật ra anh rất mệt mỏi, giày vò đến hơn ba giờ sáng, đã có phản ứng thân thể mệt mỏi của người bình thường.
Anh tự nhiên lấy tay sờ cổ mình, sờ mấy vết cào này, giọng trong trẻo lạnh lùng nói, “Là Lôi Lôi cào.”
Trong lòng, đột nhiên đau xót.
Thì ra, còn có Lôi Lôi.
Trong thế giới của anh, còn có Lôi Lôi.
Cô cắn môi, khép hờ mắt, không nói một chữ.
“Tối nay Lôi Lôi bị người cưỡng hiếp.” Tiêu Dạ nói từng chữ, “Khi anh đi cứu cô ấy, cô ấy quá kích động, lúc ôm anh đã cào mấy phát, anh và cô ấy không xảy ra quan hệ.”
Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, hình như bị lời Tiêu Dạ vừa nói giật mình hồi lâu không phản ứng lại kịp.
“Anh nói, Lôi Lôi bị cưỡng hiếp?” Diêu Bối Địch không tin hỏi Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ gật đầu.
“Tại sao lại bị cưỡng hiếp…”
“Em còn nhớ rõ Trương Long không? Thằng đàn ông lần trước bắt cóc em. Bởi vì cắt gốc rễ của nó, lại khiến không khí khu vực của nó ngột ngạt, nó tìm người trả thù anh!” Tiêu Dạ hung hăng nói.
Diêu Bối Địch nghe, cũng hơi tức giân, “Sao người này lại hư hỏng như vậy?!”
Tiêu Dạ không nói lời nào.
Diêu Bối Địch nhìn dáng vẻ Tiêu Dạ, “Hiện giờ Lôi Lôi như thế nào?”
“Không biết, bây giờ đang ở bệnh viện, anh để a Bưu ở cạnh cô ấy. Đợi ngày mai có báo cáo mới biết, có bị lây bệnh gì không.” Tiêu Dạ nói.
Diêu Bối Địch mím môi, gật đầu.
Lại đột nhiên không biết còn gì có thể nói.
Chắc Tiêu Dạ cảm thấy mình nợ Lôi Lôi đi.
Bởi vì mình, Lôi Lôi gặp phải uất ức lớn như vậy.
Cho nên về sau, có phải sẽ luôn chăm sóc Lôi Lôi như vậy không…
“Diêu Bối Địch.” Tiêu Dạ đột nhiên gọi tên cô.
Diêu Bối Địch nhìn anh, “Ừm.”
“Anh và Lôi Lôi chỉ phát sinh quan hệ một lần.” Tiêu Dạ đột nhiên giải thích, dưới ánh đèn không tính là sáng trong phòng chiếu xuống, rõ ràng còn có vẻ hơi lúng túng, “Lần đó vì trên thân thể Lôi Lôi có một chút đặc thù, nên lên giường với cô ấy. Sau đó chưa hề phát sinh quan hệ nữa.”
Diêu Bối Địch nhìn anh.
Chính là lần trước, Lôi Lôi gửi hình cho cô đó hả?!
Cô mím môi, không nói lời nào.
Nhưng thật ra rất để ý, để ý Tiêu Dạ và Lôi Lôi…
Cô nỗ lực nở nụ cười, nhìn anh, “Sau này sẽ không có thật sao?”
“Sau này sẽ không có!” Tiêu Dạ lặp lại, giống như cam kết.

Đêm ấy.
Giống như lần đầu tiên, hai bên đều buông bỏ suy nghĩ.
Anh ôm lấy thân thể cô, đi ngủ.
Đêm nay quá muộn rồi, thân thể hai bên quá mệt mỏi, rất không thích hợp làm những chuyện khác.
Nhưng tối nay, lại là một đêm khiến cho người ta động lòng khó quên.
Chỉ mong, từ sau đêm nay, chính là một khởi đầu tốt…
Chỉ mong.

Hôm sau.
Đại viện nhà họ Cố.
Kiều Tịch Hoàn rời giường, đi làm.
Hôm nay phải đi làm rồi.
Thật ra thì cô là một người tương đối lạnh lùng, rất nhiều chuyện không có ảnh hưởng đặc biệt đến lợi ích của cô thì cô có thể nhanh chóng coi như mây khói, giống như giờ phút này, cô nhìn mình trong gương, lạnh nhạt bình tĩnh, không tim không phổi, Ngôn Hân Đồng chết đi, trong nháy mắt đã thành quá khứ.
Thật ra thì phụ nữ chọn con đường tự sát này là ngu xuẩn, cô vẫn cảm thấy, chết cũng có thể đối mặt, còn có chuyện gì không thể đối mặt?!
Cô mím môi, xoay người rời phòng tắm, sau đó thay quần áo, trang sức trang nhã, ra cửa.
Ở cửa, đụng phải Cố Tử Hàn đi từ trong phòng ngủ khác ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều không có sắc mặt tốt đẹp gì.
Cố Tử Hàn xuống lầu trước.
Kiều Tịch Hoàn cứ nhìn dáng vẻ máu lạnh này của Cố Tử Hàn.
Thật ra thì, có gì không thể hiểu được chứ?!
Cô cười một tiếng châm chọc, cô có thể khiến Ngôn Hân Đồng trở thành lịch sử trong thời gian ngắn như vậy, Cố Tử Hàn cũng không phải không thể làm được, có lẽ còn thực tế và lạnh lùng hơn cô!
Cô sải bước xuống lầu, đi thẳng ra ngoài biệt thự.
Ở cửa, Diêu Bối Khôn đã mặt lấy lòng đứng ở đó, nhiệt tình gọi cô, “Nữ thần.”
Kiều Tịch Hoàn thật sự không nói được gì với Diêu Bối Khôn.
Xe một đường vững vàng đi tới, Diêu Bối Khôn chạy xe rất nghiêm túc, hình như đang rất nỗ lực muốn làm xong một chuyện.
Hai người trầm mặc, đến tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh đi về phía phòng làm việc của mình, dọc đường có rất nhiều âm thanh xì xào bàn tán, cô không thèm để ý. Tới phòng thị trường, trong phòng làm việc rộng lớn dường như cũng túm năm tụm ba thảo luận gì đó, nhìn thấy cô xuất hiện, đều rất tự giác, trở về vị trí của mình.
Kiều Tịch Hoàn như không hề cảm thấy khác thường, mặt không đổi sắc ngồi lên ghế làm việc của mình, ngước mắt nhìn Milk cầm tài liệu quy củ đứng trước mặt cô, “Ngày hôm qua tập đoàn Hoàn Vũ gửi một phần tài liệu tới đây cho chị, nội dung đại khái là một vài chi tiết bọn họ muốn biết rõ, ngày hôm qua chị không ở đây, em đã đưa cho Trương Kiều Ân hoàn thiện, chị xem những số liệu này cần cung cấp cho Hoàn Vũ sao?”
Kiều Tịch Hoàn tự nhiên nhận lấy, mở ra nhìn xem. Chẳng qua chỉ là một chút phương án mấy thứ đơn giản mà thôi, Tề Lăng Phong người này làm việc cẩn thận, một giọt nước cũng phải suy tính chu toàn, mím môi nói, “Dựa theo bọn họ muốn, cung cấp cho họ, trước khi cho họ, để Trương Kiều Ân đưa cho chị xem trước.”
“Vâng.” Milk gật đầu, “Hôm nay tạm thời không có an bài gì khác, quản lý Kiều vẫn là café chứ?”
“Cám ơn.”
Milk xoay người đi ra ngoài.
“Milk.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên gọi cô.
“Quản lý Kiều, có chuyện gì?” Milk nhìn cô.
“Em bát quái vậy, sao hôm nay không hỏi gì?” Kiều Tịch Hoàn vẫn nhìn cô.
“Dù sao là chuyện nhà chị, hơn nữa cũng không tốt, em sợ hỏi nhiều chị không vui vẻ.” Milk nói, thật ra thì trong lòng ngứa ngáy.
Ai cũng biết cô là QUEEN bát quá của phòng thị trường, rất nhiều khi tin tức của phòng thị trường đều từ trong miệng cô nói ra, bắt đầu từ hôm qua đã có đồng nghiệp kích động cô, để cho cô hôm nay hỏi thử quản lý Kiều xem rốt cuộc có chuyện gì, cái chết của Ngôn Hân Đồng có phải thật sự do nhà bọn họ ép đến chết không…
Được rồi, Milk thừa nhận, thật ra thì cô không hỏi được.
Cô cũng sợ quản lý Kiều có được không!
“Mấy ngày nay bởi vì chuyện nội bộ nhà họ Cố mà ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính làm việc tích cực của nhân viên công ty. Chị nói cho em biết rõ, cái chết của Ngôn Hân Đồng cụ thể đã xảy ra chuyện gì, các em không cần phải suy đoán, em chỉ cần đi ra ngoài nói cho bọn họ biết, nếu như bởi vì chuyện cười này mà ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của bọn họ, có lẽ lần sau, sẽ bị người khác chế giễu!” Kiều Tịch Hoàn nói từng chữ.
Milk vội vàng gật đầu.
Nhìn xem, cô biết quản lý Kiều sẽ tức giận mà.
Giọng điệu nghiêm túc như vậy, rõ ràng đang nói, ai còn thảo luận những thứ bát quái này nữa, vậy thu dọn đồ đạc đi!
“Làm việc cho tốt, đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Milk vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc.
Kiều Tịch Hoàn bấm máy tính, như có đăm chiêu.
Hiện giờ Cố Tử Hàn ngược lại thoải mái, bản thân làm ra nhiều chuyện như vậy, để cô đi dọn dẹp cục diện rối rắm thế này, mà bản thân không lo lắng vui vẻ ở trong nhà hưởng thụ, sau đó nói không chừng vì chuyện của Ngôn Hân Đồng, Cố Diệu Kỳ lại mềm lòng, thả anh ta về… Dù sao tin Cố Tử Hàn bảo đi Thẩm Dương nhậm chức, đến bây giờ vẫn còn chưa chính thức gửi thông báo đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.