Tiêu Dạ nhìn dáng vẻ Lôi Lôi, cởi áo sơ mi trên người, khom lưng khoác lên trên người trần truồng của cô.
Thân thể Lôi Lôi không ngừng run rẩy.
“Dạ.” Lôi Lôi đột nhiên sụp đổ, đứng lên nhào về phía Tiêu Dạ, cả người nhào thẳng vào trong lòng anh, đôi tay quấn lấy cổ anh, không biết vì quá mức hoảng sợ hay vì chộp được cọng cỏ cứu mạng, Lôi Lôi gần như muốn véo vào trong làn da của Tiêu Dạ, xẹt qua một vết cào.
“Dạ, anh cuối cùng đã tới, anh cuối cùng đã tới…”
Tiêu Dạ mím môi, định đẩy cô ra.
Rồi sau đó, lại đột nhiên, bỏ qua.
Anh nói, “Anh đưa em đi bệnh viện.”
“Không muốn, em không muốn đi bệnh viện, em sợ…” Lôi Lôi ôm chặt lấy anh, ôm thật chặt, “Em sợ, em không muốn đi bệnh viện, mới vừa rồi em một mực chờ đợi, chờ đợi anh có thể đến, đến cứu em không, nhưng… mấy người kia, em không biết mấy người, ba hay bốn người, vẫn không ngừng ở trong thân thể em… dáng dấp bọn chúng quá hung tàn. Em nói, Tiêu Dạ là người đàn ông của em, em sẽ kêu Tiêu Dạ giết hết chúng, bọn chúng lại nói, chơi chính là con đàn bà của Tiêu Dạ…”
Lôi Lôi đã hỏng mất, nói chuyện gần như đều run rẩy không ngừng.
Tiêu Dạ nheo mắt lạnh lẽo, siết chặt ngón tay, hung hăng nói, “Anh sẽ báo thù giúp em!”
“Dạ, bây giờ em rất sợ…” Lôi Lôi vẫn ôm anh, không buông ta, một mực ôm.
Tiêu Dạ mím chặt môi.
“Dạ…” Lôi Lôi vẫn nức nở không thôi.
Tiêu Dạ trở tay ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001844/quyen-3-chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.