Chương trước
Chương sau
Tiêu Dạ nhìn dáng vẻ Lôi Lôi, cởi áo sơ mi trên người, khom lưng khoác lên trên người trần truồng của cô.
Thân thể Lôi Lôi không ngừng run rẩy.
“Dạ.” Lôi Lôi đột nhiên sụp đổ, đứng lên nhào về phía Tiêu Dạ, cả người nhào thẳng vào trong lòng anh, đôi tay quấn lấy cổ anh, không biết vì quá mức hoảng sợ hay vì chộp được cọng cỏ cứu mạng, Lôi Lôi gần như muốn véo vào trong làn da của Tiêu Dạ, xẹt qua một vết cào.
“Dạ, anh cuối cùng đã tới, anh cuối cùng đã tới…”
Tiêu Dạ mím môi, định đẩy cô ra.
Rồi sau đó, lại đột nhiên, bỏ qua.
Anh nói, “Anh đưa em đi bệnh viện.”
“Không muốn, em không muốn đi bệnh viện, em sợ…” Lôi Lôi ôm chặt lấy anh, ôm thật chặt, “Em sợ, em không muốn đi bệnh viện, mới vừa rồi em một mực chờ đợi, chờ đợi anh có thể đến, đến cứu em không, nhưng… mấy người kia, em không biết mấy người, ba hay bốn người, vẫn không ngừng ở trong thân thể em… dáng dấp bọn chúng quá hung tàn. Em nói, Tiêu Dạ là người đàn ông của em, em sẽ kêu Tiêu Dạ giết hết chúng, bọn chúng lại nói, chơi chính là con đàn bà của Tiêu Dạ…”
Lôi Lôi đã hỏng mất, nói chuyện gần như đều run rẩy không ngừng.
Tiêu Dạ nheo mắt lạnh lẽo, siết chặt ngón tay, hung hăng nói, “Anh sẽ báo thù giúp em!”
“Dạ, bây giờ em rất sợ…” Lôi Lôi vẫn ôm anh, không buông ta, một mực ôm.
Tiêu Dạ mím chặt môi.
“Dạ…” Lôi Lôi vẫn nức nở không thôi.
Tiêu Dạ trở tay ôm lấy cô, anh kéo chặt áo sơ mi trắng gần như có thể bọc lấy thân thể cô, anh đảo mắt, “A Bưu, tới đây đẩy tôi.”
A Bưu xoay người, nhìn Lôi Lôi cứ dây dưa với Tiêu Dạ.
Anh mím môi, vẫn đi tới, đẩy Tiêu Dạ, cùng với Lôi Lôi được Tiêu Dạ ôm, đi vào xe con.
Lôi Lôi vẫn ôm Tiêu Dạ, dù thế nào đều không buông đôi tay ra.
“Đi bệnh viện.” Tiêu Dạ lạnh lùng nói với tài xế
“Không đi bệnh viện! Dạ, em không đi bệnh viện!” Lôi Lôi vô cùng hoảng sợ, “Em không đi bệnh viện có được không?”
“Thân thể của em cần phải làm kiểm tra…”
“Nhưng em sợ. Dạ, em sợ.” Lôi Lôi hai mắt đẫm lệ
“Anh giúp em.” Tiêu Dạ nói từng chữ.
Lôi Lôi cắn môi, “Nhưng mà…”
“Anh giúp em, sẽ không có chuyện gì.” Tiêu Dạ nói.
Lôi Lôi uất ức gật đầu, lại quấn chặt lấy Tiêu Dạ.
A Bưu ngồi bên ghế phụ, nhìn dáng vẻ Lôi Lôi, thở dài quay đầu.
Lộ trình của đại ca và chị dâu, lại xa.

Diêu Bối Địch hơi buồn ngủ xem ti vi, khép hờ mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động.
Đã rạng sáng.
Là gặp phải chuyện gì sao?!
Diêu Bối Địch cau mày, cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị soạn tin nhắn thì lại cảm thấy có phải hôm nay hình như mình gọi điện thoại gửi tin nhắn cho Tiêu Dạ quá nhiều lần rồi không.
Cô cắn môi, ấn một dãy số khác.
Không bao lâu, bên kia nhận.
“Chị dâu.” Là giọng nói cung kính của a Bưu.
“Tiêu Dạ đang ở cùng anh sao?”
“Vâng.”
“Hiện giờ mọi người rất bận sao?” Diêu Bối Địch hỏi.
“Hơi bận.” A Bưu nói.
“A, vậy đại khái, bao lâu nữa Tiêu Dạ mới có thể trở về.”
“Cái này…” A Bưu định nói lại thôi, “Chị dâu đừng chờ đại ca, tối nay không nói được chính xác thời gian.”
Diêu Bối Địch hơi mất mát, “Là xảy ra chuyện gì sao?”
“Vâng.”
“Chuyện gì?” Diêu Bối Địch hỏi thăm.
“Chị dâu, em không tiện nói lắm.” A Bưu nói thẳng.
Diêu Bối Địch cắn cắn môi.
Cho tới bây giờ Tiêu Dạ đều không hề nói chuyện trên giang hồ của anh cho cô, đoán chừng cũng nói với a Bưu, không thể để cho cô biết một chút chuyện gì đi.
Cô cười nhạt, “Vậy anh giúp tôi trông chừng Tiêu Dạ, chân của anh ấy không được tốt, nhất định không thể để cho anh ấy chạm đất.”
“Vâng, chị dâu.” A Bưu vội đáp ứng.
“Vậy tôi cúp, bye bye.” Diêu Bối Địch cúp điện thoại.
A Bưu nhìn hiển thị “Kết thúc cuộc gọi”, đảo mắt nhìn đại ca trên hành lang.
Hiện giờ Lôi Lôi được đưa vào phòng phẫu thuật tiến hành kiểm tra thân thể.
A Bưu đi tới bên cạnh Tiêu Dạ, “Mới vừa rồi chị dâu gọi điện thoại cho em.”
Tiêu Dạ khựng lại, khẽ gật đầu.
“Bên chỗ cô Lôi để cho em chiếu cố, đại ca anh trở về trước đi.” A Bưu nói.
Hình như Tiêu Dạ hơi do dự chút, sau đó lắc đầu, “Thôi, tôi chờ có kết quả của Lôi Lôi rồi về.”
“Thật ra thì chuyện của cô Lôi không liên quan gì đến anh, anh không cần để trong lòng, đây là chuyện ngoài ý muốn.” A Bưu khuyên lơn.
Hình như Tiêu Dạ hơi mệt day huyệt thái dương, “Khoảng thời gian trước người bạn tốt nhất của Lôi Lôi qua đời, từ nhỏ vì phản nghịch, quan hệ với trong nhà không được tốt, gần như bị chúng bạn xa lánh. Xảy ra chuyện như vậy, tôi vẫn nên ở bên cạnh cô ấy.”
Lão đại đã lên tiếng, a Bưu không dám nhiều lời nữa.
Anh cảm giác, chuyện này không đơn thuần.
Nửa giờ sau.
Lôi Lôi được đẩy ra từ bên trong.
A Bưu đẩy Tiêu Dạ đi qua.
Lôi Lôi vừa thấy Tiêu Dạ, hốc mắt lại đỏ lên, tay vẫn nắm lấy tay Tiêu Dạ, càng không ngừng nói, “Dạ, em thật sợ, thật sự sợ anh đã rời đi…”
“Anh nói ở bên cạnh em.”
“Dạ…” Lôi Lôi càng không ngừng khóc.
Y tá đẩy thẳng Lôi Lôi đến phòng bệnh.
Lôi Lôi vẫn không buông Tiêu Dạ ra.
Bác sỹ nói mặc dù thân thể bị xâm phạm, nhưng không có ngoại thương đặc biệt gì lớn, chỉ hơi sưng đỏ mà thôi, bôi thuốc, chú ý vài ngày là được. Còn bầm tím trên thân thể và trên mặt, vài ngày sẽ khỏi. Về phần kết quả xét nghiệm sàng lọc, buổi sáng ngày mai sẽ có.
Bác sỹ căn dặn xong, rồi rời khỏi phòng bệnh.
A Bưu nhìn Lôi Lôi và Tiêu Dạ trong phòng bệnh, sải bước đi theo bác sỹ.
Bởi vì đêm hôm khuya khoắt, trong bệnh viện chỉ có bác sỹ trực ban.
Bác sỹ hơi mệt mỏi trở lại phòng trực, còn chưa ngồi lên ghế, đã bị một người đột nhiên chộp lấy, dựa lên vách tường.
Là một bác sỹ nữ, bị hành động bất ngờ này dọa sợ kêu to, mới vừa kêu ra, đã bị một đôi bàn tay to chắc nịch bịt lại, “Đừng kêu, tôi chỉ hỏi cô mấy câu.”
Bác sỹ chớp mắt, vô cùng hoảng sợ.
“Mới vừa rồi cô kiểm tra cho bệnh nhân nữ kia, có phải thật sự bị người khác xâm phạm không!” A Bưu gằn từng tiếng.
Hình như bác sỹ nữ vẫn còn trong trạng thái kinh sợ.
“Nói chuyện!” A Bưu hạ thấp giọng gầm gừ.
Bác sỹ nữ ấp úng.
A Bưu buông cô ra.
Bác sỹ nữ đang định kêu, bị sắc mặt của a Bưu dọa sợ.
Cô hít sâu, nhút nhát sợ sệt nói, “Từ kiểm tra bên ngoài đến xem, xác thật xảy ra quan hệ tình dục.”
“Thật?” Sắc mặt a Bưu trầm xuống.
“Hơn nữa không chỉ cùng một người, chúng tôi đã lấy mẫu chất lỏng trong cơ thể cô ấy, ngày mai sẽ có kết quả.” Bác sỹ nữ lại nói.
“Cô không lừa gạt tôi?!” A Bưu uy hiếp.
Bác sỹ nữ vội vàng lắc đầu.
“Tôi mới vừa hỏi cô, cô không được nói với người thứ ba, bằng không!” Sắc mặt a Bưu trầm xuống.
Bác sỹ nữ kinh sợ, “Tôi sẽ không. Sẽ không.”
A Bưu gật đầu, rời khỏi phòng làm việc.
Dáng vẻ bác sỹ nữ không giống như đang nói láo.
Cho nên, Lôi Lôi thật sự bị cưỡng hiếp sao?!
A Bưu như có điều suy nghĩ trở lại phòng bệnh.
Tiêu Dạ một mực ngồi bên cạnh Lôi Lôi, Lôi Lôi giống như ngủ thiếp di, Tiêu Dạ rút tay chuẩn bị rời đi, lôi Lôi như bị kinh động một nửa, thân thể run lên.
Tiêu Dạ mím môi, ngừng động.
A Bưu hơi bất đắc dĩ đi tới, “Đại ca, thời gian không còn sớm, chị dâu còn đang đợi anh.”
Tiêu Dạ giật giật tròng mắt, không nói gì.
A Bưu cũng không nhiều lời, anh ngồi xuống ghế salon bên cạnh, cùng với bọn họ.
“Mới vừa rồi Trương Long gửi tin nhắn cho tôi.” Tiêu Dạ nói.
A Bưu nhíu chặt mày, “Nó nói gì?”
“Nó nói, phụ nữ của tôi thật sự không ít.” Tiêu Dạ gằn từng chữ.
A Bưu siết chặt quả đấm, “Chuyện tối nay do Trương Long làm!”
Tiêu Dạ gật đầu.
“Tên khốn kiếp này!” A Bưu hơi nổi giận, “Toàn làm chuyện mờ ám!”
Sắc mặt Tiêu Dạ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
“Cho nên, lần này tôi nợ Lôi Lôi!” Tiêu Dạ nói.
A Bưu có phần bó tay hết cách.
Tính cách của đại ca, quá ngay thẳng!
Luôn như vậy.
Giống như a Tín lần trước, thật ra a Tín cam tâm tình nguyện, nhưng đại ca lại cứ cảm thấy có lỗi với a Tín, không chỉ cho cha mẹ a Tín một khoản tiền lớn, còn chăm sóc a Tín có thừa.
Đi theo đại ca như vậy là chuyện tốt, nhưng còn đối với chị dâu mà nói thì sao?!
Có thể bởi vì quá nặng nghĩa khí mà không để mắt đến tình cảm của chị dâu không!
Đúng lúc này.
Y tá đẩy cửa phòng ra.
Đặt một viên thuốc lên đầu giường, nhỏ giọng nói, “Để cô ấy uống viên thuốc này.”
“Đây là cái gì?” Tiêu Dạ hỏi.
“Là thuốc tránh thai.” Y tá giải thích.
“Ừ.” Tiêu Dạ gật đầu.
Y tá khẽ mỉm cười, rời đi.
Tiêu Dạ đẩy Lôi Lôi một cái, “Lôi Lôi, dậy uống thuốc.”
Lôi Lôi cau mày, mở mắt nhìn Tiêu Dạ.
“Uống cái này.” Tiêu Dạ đưa cho cô một viên thuốc, một ly nước.
Lôi Lôi nhìn viên thuốc, “Đây là cái gì?”
“Thuốc tránh thai.” Tiêu Dạ nói.
Hình như thân thể Lôi Lôi hơi run rẩy một cái.
“Đừng sợ, uống vào sẽ không có chuyện gì.” Tiêu Dạ an ủi.
Lôi Lôi gật đầu, nhận lấy viên thuốc, uống một ngụm nước.
“Ngủ đi.” Tiêu Dạ nhìn dáng vẻ cô.
Lôi Lôi nhắm mắt lại, đột nhiên nói, “Dạ, em muốn đi toilet.”
“Ừ.” Tiêu Dạ gật đầu.
Lôi Lôi xuống giường, đi vào toilet, đóng cửa phòng.
Lúc đóng cửa phòng, cô lập tức phun viên thuốc trong miệng ra.
Tề Lăng Phong nói, nếu muốn hoàn toàn nắm được Tiêu Dạ, vậy chỉ có biến mình đến mức độ thê thảm nhất.
Tất cả tối nay, là cô thiết kế.
Biết giữa Tiêu Dạ và Trương Long có va chạm, cấu kết với Trương Long, làm ra một màn kịch như vậy.
Tối nay cô và bốn người đàn ông đồng thời có quan hệ, tất cả vết thương trên thân thể đều là thật. Mà toàn bộ đều do Tề Lăng Phong bày mưu tính kế cho cô, vì để Tiêu Dạ mềm lòng, vì để Tiêu Dạ cứu, sau đó, từng chút một ly gián tình cảm của Tiêu Dạ và Diêu Bối Địch.
Cô cười lạnh.
Cô đã nói, vì lấy được Tiêu Dạ, cô có thể không từ thủ đoạn nào.
Vì lấy được Tiêu Dạ, cô có thể ngọc đá cùng nát.
Vì lấy được Tiêu Dạ, cô làm gì đều được!
Chính là một Diêu Bối Địch mà thôi, cô cũng không tin, cô không đánh chết được con đàn bà này!
Đảo mắt, cô nhìn viên thuốc trong bồn cầu, ấn nút xả nước, theo dòng nước chảy xuống, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn!
Cô xoay người, mở cửa phòng.
Trên mặt đã treo vẻ bi thương không dứt.
Trong phòng bệnh chỉ có a Bưu, Tiêu Dạ không có ở đây.
Lôi Lôi quét mắt, nhìn a Bưu.
“Đại ca có chuyện đi trước, cô không cần tìm nữa.” A Bưu nói.
Trong mắt Lôi Lôi lóe lên tia âm u, thoáng qua rồi biến mất, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười hơi khó chịu, “Là trở về chỗ Diêu Bối Địch đi.”
“Diêu Bối Địch là bà xã đại ca, trở về chỗ chị ấy, là đương nhiên.” A Bưu nói từng chữ.
Lôi Lôi mím môi, không nói gì, tự nhiên đi về phía giường bệnh, nằm lên giường.
A Bưu nhìn dáng vẻ Lôi Lôi, “Tôi không biết tôi hoài nghi có phải là thật không, nhưng mà cô Lôi à, cô là người thông minh, nên biết, người nào có thể trêu chọc, người nào không thể trêu chọc đại ca. Bằng không, kết quả… thê thảm không nỡ nhìn.”
Lôi Lôi giật bắn người, sau đó cười nói, “A Bưu, tôi không biết anh đang nói gì, đối với Tiêu Dạ, tôi không có hy vọng xa vời.”
A Bưu hung hăng nhìn Lôi Lôi.
Lôi Lôi lật người, nằm ngủ, “Về sau sẽ không tìm anh ấy, ngày mai có kết quả tôi sẽ xuất viện luôn, tôi không gọi điện thoại cho Tiêu Dạ.”
A Bưu có phần không thể tin.
Lôi Lôi đã nhắm hai mắt lại, “A Bưu anh đi đi, một mình tôi được rồi.”
A Bưu đảo tròng mắt, “Đại ca căn dặn, để tôi bên cạnh cô. Ngày mai trước khi ra kết quả, tôi sẽ ở bên cạnh cô.”
Lôi Lôi không nói gì thêm nữa, nhắm mắt lại, giống như rất yên tĩnh ngủ.
A Bưu nhìn người phụ nữ trên giường.
Người phụ nữ này nói, rốt cuộc có mấy phần thật giả?!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.