Tiêu Dạ nheo mắt, “Sao vậy?”
“Tiêu Dạ anh mau tới cứu em, mau tới cứu em, em bị mấy người đàn ông bao vây, anh mau tới cứu em…” Bên kia tiếp tục khóc, khóc đến rất khó chịu…
“Ở đâu?! Em đang ở đâu!” Giọng Tiêu Dạ rất lớn.
“Em đang ở sau… A!” Bên kia đột nhiên không có âm thanh.
“Lôi Lôi!” Giọng Tiêu Dạ hơi lớn.
Tài xế ngẩn ra.
Tiêu Dạ mặt lạnh, cầm điện thoại lên gọi một lần nữa, “A Bưu, mới vừa rồi Lôi Lôi gọi điện thoại cho tôi, nói bị mấy người đàn ông bao vây, ở đâu đó, chưa nói ra điện thoại đã bị cúp, bây giờ cậu tìm khắp đường phố Thượng Hải, tìm được lập tức gọi điện thoại cho tôi!”
“Dạ, đại ca.” A Bưu vội vàng đáp lời.
Tiêu Dạ cúp điện thoại.
Trong lòng phiền não.
Anh nắm chặt điện thoại di động, lạnh lùng nhìn đường phố Thượng Hải.
Xe đã đến cửa chung cư, tài xế dừng xe, không dám nói lời nào.
Vẻ mặt đại ca không được tốt, tài xế không dám thở mạnh.
Tiêu Dạ ngước nhìn một tòa nhà cao tầng trong chung cư, nhìn ánh đèn ấm áp lộ ra ngoài từ một cánh cửa sổ, đảo mắt, cầm điện thoại lên, gọi, “Diêu Bối Địch.”
“Tiêu Dạ, anh đã về chưa?” Bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ không thể che giấu.
Thật ra thì từ lâu rồi, bọn họ ở bên cạnh đã hơn sáu năm, Diêu Bối Địch gần như rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc ở trước mặt anh, mà giọng điệu vui sướng như vậy, dường như cho tới bây giờ đều chưa hề tồn tại trong ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001843/quyen-3-chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.