Giống như trong giấc mộng.
Diêu Bối Địch mở mắt.
Chuyện cũ hiện lên từng chút một trước mắt, cô đảo mắt nhìn đồng hồ.
Bây giờ là bốn giờ chiều.
Giờ này đi ra đón Tiêu Tiếu, vừa đúng.
Cô rời giường rửa mặt, thay một bộ quần áo, sau đó gọi một cú điện thoại cho mẹ, vội vã đi tới nhà trẻ.
Khi tới nhà trẻ.
Nhà trẻ còn chưa tan học.
Diêu Bối Địch giống như đại đa số phụ huynh học sinh, đứng ở cổng chờ.
Sau lưng có hai âu phục màu đen đi theo, cảm giác dưới tình huống như thế, làm cho người ta không thoải mái.
Nhưng mà Diêu Bối Địch không hề cự tuyệt gì, rất nhiều khi Tiêu Dạ cho cô đồ, cho dù là người hay vật, hình như cô đều yên lặng tiếp nhận như vậy, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Cổng nhà trẻ mở ra, phụ huynh tự động đi vào.
Diêu Bối Địch cũng lẫn vào trong đám người, sau đó đón Tiêu Tiếu một đường sôi nổi hoạt bát, nhìn mẹ hưng phấn vô cùng.
Khuôn mặt Tiêu Tiếu ửng hồng, nói mới vừa khiêu vũ với giáo viên và bạn học.
Diêu Bối Địch vuốt ve khuôn mặt Tiêu Tiếu, hồi tưởng lại Tiêu Tiếu khi còn bé dần lớn lên, ngọt ngào không nói rõ được chảy xuôi trong lòng, cô ôm Tiêu Tiếu ngồi vào trong xe. Âu phục màu đen một lái xe, một ngồi bên ghế phụ.
Tiêu Tiếu nhìn hai người lớn xa lạ, kỳ quái hỏi, “Mẹ, bọn họ là ai?”
“Bọn họ là… bạn của cha.” Diêu Bối Địch giải thích.
Có lúc, rất nhiều khi cô không biết nên giải thích thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001842/quyen-3-chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.