“Nhanh như vậy đã không thích?” Lôi Lôi buồn cười nói, “Vậy trước kia chị cậu giúp cậu tát tớ hai ba cái, còn đánh Tiêu Dạ một trận, thật uổng phí!”
“…” Diêu Bối Địch cắn môi, hồi lâu không phản bác.
“Tớ không trách cứ cậu, cậu nhìn cậu còn giống như đứa bé vậy, đã tốt nghiệp cấp ba rồi, vẫn còn xấu hổ như thế. Về sau nếu thật sự có bạn trai, không chừng sẽ bị khi dễ như thế nào đấy, anh nói có phải không, Tiêu Dạ?” Lôi Lôi đột nhiên gọi tên Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ không lên tiếng, ăn tôm Lôi Lôi mới vừa bóc cho anh, ăn không hề để ý.
Diêu Bối Địch luôn cảm thấy lúc này mình bị rất nhiều người quan sát, cô thật sự không thể tiếp nhận được tầm mắt này, lá gan quá nhỏ, cô lấy dũng khí, “Lôi Lôi, tớ mời cậu.”
Chỉ muốn, sớm uống xong ly rượu này, sớm rời đi.
Nhưng hình như Lôi Lôi lại không nghĩ như vây, nhếch miệng cười, “Đừng nóng vội, chúng ta còn có thể tâm sự tiếp, sau khi tốt nghiệp, cậu nữ sinh tài cao, khẳng định vào Thanh Hoa Bắc Đại Phục Đán gì gì đó đi, tớ và Tiêu Dạ tối đa chỉ vào một đại học vớ vẩn nào đó lăn lộn qua ngày, nhất định hiếm gặp mặt rồi.”
Diêu Bối Địch cắn môi.
Thật ra thì trong lòng hơi mất mát.
Sau này, sợ rằng thật sự không còn được gặp lại Tiêu Dạ.
Cô vụng trộm liếc nhìn người đàn ông kia, hình như người đàn ông kia không hề liếc nhìn cô một lần.
Cô cắn môi, gật đầu, “Ừm, tớ báo đại học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001838/quyen-3-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.