Đỉnh Hạo Hãn, lúc xế chiều, vẫn như trước, ngợp trong vàng son.
Trong phòng bao, ánh đèn thủy tinh chiếu sáng ngời gian phòng lạnh lẽo, dưới ánh đèn như thế chiếu rọi xuống, gương mặt trắng nõn của Lôi Lôi càng thêm tái nhợt. Mà giờ khắc này, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt, thân thể hơi nghẹn ngào, giống như đang đè nén và khóc lóc.
Hốc mắt cô rất đỏ, ngước mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dạ, nhìn gương mặt cô yêu đến tê tâm liệt phế. Tròng mắt cô mô tả lại từng chút một ngũ quan của anh, mày kiếm của anh rất dài rất đẹp, rất có anh khí, mỗi lần hơi nhíu lại, sẽ đặc biệt hung dữ. Tròng mắt anh thâm thúy, nội liễm, khóe mắt hẹp dài, con ngươi đen nhánh như đầm nước, lông mi rất dài, dày và cong mà đàn ông khó có được. Sống mũi rất thẳng, cánh môi rất mỏng, không cười nói bừa bãi. Đường nét vẻ mặt cứng ngắc bao quanh gò má lạnh lùng hà khắc như vậy, luôn khiến cho người ta có cảm giác không dễ thân cận đừng tới gần. Thậm chí thỉnh thoảng ở bên cạnh anh cũng sẽ cảm thấy khí thế của anh quá mức mãnh liệt, không rét mà run.
“Em không muốn tiền.” Lôi Lôi nhìn anh, “Em dùng năm trăm vạn này, mua anh cả đêm, anh cảm thấy được không?”
Không gian cứng ngắc, chỉ có ánh đèn thủy tinh chiếu lên người ánh sáng lộng lẫy, tĩnh mịch, nổi bật lên giọng nói đau thương tồi tệ của cô.
Tiêu Dạ thoáng thay đổi ánh mắt, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Anh mím môi lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001836/quyen-3-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.