Diêu Bối Địch âm thầm nhìn hai người kia, nhìn hai người không tỏ vẻ gì, vẫn không nhúc nhích đứng bên cạnh cô.
“Không cần không cần.” Diêu Bối Địch vội vàng từ chối, mặt đỏ ửng rồi.
Lại nói hiện giờ nhân viên thu ngân đều cần cố đẩy mạnh tiêu thụ như vậy sao?!
Nhân viên thu ngân nhìn cô, “Là mới mua rồi sao?”
“Không phải, tôi còn chưa dùng…” Diêu Bối Địch nhỏ giọng nói.
“Còn chưa dùng hết?! Không phải chỉ có bốn hộp thôi sao? Vậy thật lâu, có phải ông xã cô không được không…” Nhân viên bán hàng bát quái nói.
Diêu Bối Địch cảm giác mình muốn độn thổ.
Có nhân viên thu ngân nói ông xã người khác như vậy sao?!
Diêu Bối Địch cắn môi, “Tính tiền, tôi phải đi.”
“A, dạ dạ.” Hình như nhân viên thu ngân cũng cảm thấy mình quá bộc tuệch, vội vàng nhìn màn hình máy tính, “Tổng cộng là 428.38 đồng.”
Diêu Bối Địch tìm tiền lẻ, lại cảm thấy hiện giờ mặt nóng rực, giống như bị người nhìn chằm chằm, nên đưa luôn năm trăm đồng, “Không cần trả lại.”
“Này, tiểu thư, chúng tôi không thể nhận tiền boa…”
Diêu Bối Địch xách đồ, đã hỏa tốc rời đi.
Hai âu phục màu đen vẫn đi theo bước chân của cô, cách cô không gần không xa.
Diêu Bối Địch đỏ bừng mặt, ở trong thang máy vẫn cúi thấp đầu, nhìn chân mình.
Hai âu phục màu đen mặt không đỏ tim không đập mạnh, không hề có chút khác thường nào.
Diêu Bối Địch ấn mật mã cửa, sau đó đi vào.
Âu phục màu đen cũng đi vào theo, Diêu Bối Địch xách đồ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001835/quyen-3-chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.