Chương trước
Chương sau
Đi về phía cửa chính, khi kéo cửa ra, trong nháy mắt một đôi bàn tay có lực đã đè lên trên cửa chính, một thân thể cường thế bọc lấy cô từ phía sau, một khắc kia cho dù thân thể hai bên đều không hề chạm vào nhau, nhưng dường như cảm thấy, cả người anh ta ôm lấy cô từ phía sau, cũng vây chặt cô vào trong lòng anh ta.
Cô cắn môi.
Đang cố hết sức kiềm chế tức giận.
“Kiều Tịch Hoàn, anh không muốn dùng sức mạnh với em, nhưng em luôn khiến cho anh, không thể khống chế như vậy.” Tề Lăng Phong đến gần cô, thổi hơi bên tai cô.
Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn rất trắng.
Cho dù trang điểm đậm, cũng có thể vừa liếc qua đã thấy tái nhợt.
Tề Lăng Phong cảm thấy người bên cạnh thay đổi cảm xúc, khóe miệng cười một tiếng tà ác, “Thế nào, em cũng sẽ sợ?”
Kiều Tịch Hoàn cắn răng, sắc mặt rất kém, cô không quay đầu lại, thân thể không hề động, cô nói với Tề Lăng Phong, “Tránh ra!”
Giọng không cao không thấp, nhưng trong một khoảnh khắc, cảm thấy rất hoảng sợ.
Tề Lăng Phong cười lạnh, dĩ nhiên sẽ không sợ Kiều Tịch Hoàn giờ phút này.
Anh một tay chống cửa phòng, một tay còn lại đã vô cùng tự nhiên cách quần áo chạy trên thân thể của cô, phác họa đường cong cơ thể cô, không ngừng quanh quẩn bên hông cô.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, một khắc kia cánh môi dường như đã mím thành một đường vòng cung cứng ngắc, khiến cánh môi đỏ thắm mất màu, sắc mặt cũng càng trở nên kém đi theo lòng bàn tay ấm áp của Tề Lăng Phong chạy xuống.
“Anh chuẩn bị cưỡng gian tôi sao? Tề Lăng Phong.” Kiều Tịch Hoàn xoay người, đối mặt với người đàn ông này.
Dưới ánh sáng, đôi mắt u ám của Tề Lăng Phong có vẻ vô cùng thâm thúy, nụ cười tà ác nơi khóe miệng làm cho người ta buồn nôn như thế, đường nét khuôn mặt cứng ngắc phác họa lên vẻ dữ tợn, anh nói, “Anh hy vọng, không phải dùng phương thức sức mạnh.”
“Vậy thì buông tôi ra.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.
“Nhưng không bài xích, áp dụng cưỡng gian em.” Tề Lăng Phong mấp máy môi mỏng, giọng nói lạnh nhạt như thế, lại đang nói lời ghê tởm như vậy.
Kiều Tịch Hoàn hung hăng nhìn Tề Lăng Phong, nhìn khuôn mặt đã từng thấy long trời lở đất không oán không hối của Tề Lăng Phong
Mà xé rách tầng da kia, nhìn thấy lại là tiểu nhân vô sỉ ác độc như vậy.
Cô hung hăng nhìn anh ta, hung hăng nhìn.
“Thật ra thì.” Tề Lăng Phong khẽ cúi mặt xuống.
Khoảng cách giữa hai người gần hơn, Kiều Tịch Hoàn tự nhiên cúi đầu.
Cánh môi của Tề Lăng Phong ở trên đầu cô, phả ra khí nóng.
“Thật ra thì, anh muốn nhìn xem, dưới tình huống như thế, em toàn thân mà lui như thế nào, để cho anh biết, em rốt cuộc có khả năng bao lớn.” Tề Lăng Phong nói lời thờ ơ như vậy.
Kiều Tịch Hoàn cắn chặt môi. Cả người hận cắn răng nghiến lợi, đối với người đàn ông này, ít nhất vào giờ phút này, không hề có chút lực phản bác.
“Anh rất thích nhìn người khác, bị anh tính toán, nhìn người khác, lấy lòng anh, nhìn người khác, không thể ra sức sao?!” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.
“Anh hưởng thụ quá trình này. Nhưng Kiều Tịch Hoàn, anh không phủ nhận, anh cũng rất muốn hưởng thụ cơ thể em.” Nói xong, bàn tay quanh quẩn trên eo cô chậm rãi dời xuống, kéo váy cô, chỗ làn váy bắt đầu vén lên, bắp đùi thon dài mà mảnh khảnh của cô lộ ra trong không khí, cảm nhận từng trận không khí lạnh lẽo từ trong phòng truyền ra.
Kiều Tịch Hoàn hung ác cắn môi.
Sắc mặt của cô rất khó coi.
Khó coi không cách nào che giấu.
Tay Tề Lăng Phong mơn trớn bắp đùi cô, mập mờ di chuyển, từng chút một đến gần giữa hai chân cô.
“Tề Lăng Phong.” Kiều Tịch Hoàn gọi anh ta.
Tề Lăng Phong thoáng dừng tay, anh nhìn cô, không tiếp tục đi sâu hơn, nhưng cũng không buông ra, nụ cười tà ác nhếch lên nơi khóe miệng anh, tâm tình như rất tốt nói, “Có phải nên phản kháng không?”
Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn anh ta, khóe miệng đột nhiên bật cười, “Anh muốn tôi phản kháng?”
“Bởi vì anh không cảm thấy em sẽ nhẫn nhịn chịu đựng.” Tề Lăng Phong nói.
“Thật ra thì, chẳng qua chỉ là một thân thể mà thôi, đối với tôi đây một người phụ nữ đã lập gia đình, vả lại đã sinh con mà nói, thỉnh thoảng hưởng thụ vui vẻ vụng trộm một chút tôi cũng không bài xích, nhưng mà…”
“Nhưng mà làm sao?” Tề Lăng Phong nhiều hứng thú hỏi.
“Nhưng mà đối tượng không phải là anh mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, “Tề Lăng Phong anh biết không? Người toàn thế giới có thể lên tôi, nhưng anh không được.”
Ánh mắt Tề Lăng Phong căng thẳng.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
Người phụ nữ toàn thế giới đều có thể lên, chỉ không lên Hoắc Tiểu Khê.
Cho nên.
Toàn thế giới cũng có thể lên Kiều Tịch Hoàn, Tề Lăng Phong anh không thể lên!
“Buông tôi ra.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Em cảm thấy có khả năng sao? Kiều Tịch Hoàn! Anh ngược lại thật ra muốn nhìn xem, người phụ nữ toàn thế giới đều có thể lên, tại sao Tề Lăng Phong anh lại không lên được!” Tròng mắt căng thẳng, môi đè xuống.
Kiều Tịch Hoàn xoay mặt đi.
Môi ấm áp ấn lên trên mặt cô.
Cô hơi ghê tởm.
Là rất ghê tởm.
Thì ra đổi một thân thể, đổi một trái tim, thì sẽ ghê tởm buồn nôn người này như vậy.
Tề Lăng Phong siết chặt ngón tay, thân thể đè xuống, giam cầm cô trên vách tường, hai tay giữ mặt cô, ép cô quay mặt về phía mình, thoáng qua trong mắt một chút lửa giận không thể kiềm chế, hung hăng nhìn sắc mặt hơi trắng bệch, cánh môi đã cắn chặt giờ phút này của Kiều Tịch Hoàn, “Há miệng ra!”
Kiều Tịch Hoàn mắt lạnh nhìn anh ta.
“Không há thật sao?” Khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của Tề Lăng Phong vô cùng dữ tợn.
Kiều Tịch Hoàn không động đậy.
Ngón tay Tề Lăng Phong bóp lên cổ cô, dùng sức, “Con người của anh chỉ thích làm chút chuyện có tính khiêu chiến, hơn nữa em biết anh là người biến thái, người biến thái sẽ không quan tâm cưỡng gian có phải là một thi thể không!”
Từng câu từng chữ uy hiếp, kèm theo đầu ngón tay truyền đến lực độ.
Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn vốn tái nhợt, dưới tình huống đột nhiên bị thiếu dưỡng khí, mặt dần đỏ lên.
Cô hung ác cắn môi, không phát ra một chữ, nhưng bờ môi đã bị hàm răng mình cắn rách da, thậm chí cô nếm được mùi máu tươi.
Tề Lăng Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được Kiều Tịch Hoàn quật cường, sắc mặt của anh càng ngày càng kém, sức lực trên tay càng lúc càng lớn, tức giận đến khuôn mặt của anh cũng bắt đầu ửng đỏ, đỏ của giận dữ.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, Tề Lăng Phong hận thật!
Hận đến một khắc, cô thật sự cảm thấy mình sẽ chết trên tay anh ta.
Nếu như không phải ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đạp cửa.
Âm thanh rất lớn, nhiều nhất hai ba giây, cửa phòng bị người đá văng ra, lực độ cường thế.
Tề Lăng Phong nheo mắt, tay chợt buông ra.
Kiều Tịch Hoàn vừa được đến không khí, ra sức hô hấp, nghẹn chỗ cổ họng, không ngừng ho khan, bởi vì ho khan mà trên mặt càng vô cùng đỏ, cũng bởi vì khủng hoảng mang theo tử vong trong nháy mắt đó mà không giữ vững được thân thể, ngồi chồm hổm dựa vào vách tường, nhìn Diêu Bối Khôn đang từ cửa đi tới.
“Khốn kiếp, mày làm gì với nữ thần của chúng tao?!” Diêu Bối Khôn nói xong, một quả đấm đánh lên trên mặt Tề Lăng Phong.
Tề Lăng Phong dùng sức, trực tiếp đón lấy quả đấm của Diêu Bối Khôn.
Diêu Bối Khôn ngẩn ra, dùng sức.
Sau đó, dùng sức ra sao đều không đẩy được Tề Lăng Phong ra.
Cả người vô cùng tức giận, anh kêu to, “Mày buông tao ra!”
Bây giờ sắc mặt Tề Lăng Phong đã đến giai đoạn giận dữ, anh hung hăng đẩy Diêu Bối Khôn ra.
Diêu Bối Khôn lảo đảo về phía sau vài bước, “Khốn kiếp, sức mày thật lớn!”
Ánh mắt Tề Lăng Phong hoàn toàn không đặt lên trên Diêu Bối Khôn, anh quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô ngồi bẹp dưới đất, đang cố gắng kiềm chế ho khan, giống như cảm nhận được ánh mắt hung dữ, Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt giận dữ của Tề Lăng Phong.
“Không phải muốn biết tôi có khả năng bao lớn sao?!” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, cảm xúc đã dần dần ổn định, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất.
Tề Lăng Phong siết tay, “Em gọi điện thoại cho người bên ngoài từ khi nào?”
“Sao tôi có thể gọi điện thoại cho người bên ngoài dưới ánh mắt anh được, lúc đi vào tôi chỉ nói với cậu ấy, nếu trong một tiếng đồng hồ mà tôi còn chưa ra, như vậy thì đi vào cứu tôi, bởi vì tôi có thể đang bị một cầm thú tiến hành cưỡng gian!” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
Sắc mặt Tề Lăng Phong thay đổi, một khắc kia đen đến không thôi, siết chặt ngón tay, chỗ khớp xương đều trắng bệch.
Khi cô lại đi vào “Đỉnh Hạo Hãn”, đã nói bên tai Diêu Bối Khôn, nếu sau một tiếng mà cô chưa ra, dưới tình huống phòng bao khóa trái, thì cường thế xông tới, nếu không cô sẽ bị người cưỡng gian.
Diêu Bối Khôn tỏ vẻ chị cứ yên tâm, nhìn còn hơi hưng phấn.
Mà giờ khắc này.
Mình đa nghi Tề Lăng Phong quả nhiên không có chỗ xấu.
Đối với người đàn ông này, đối với người đàn ông tàn nhẫn đến mức tận cùng này, vào thời điểm nào cô đều sẽ đề phòng trên mức độ cao nhất, cô thật sự lo lắng trong nháy mắt lơ đãng người đàn ông này sẽ lại một lần nữa hại cô, cửa nát nhà tan!
Cho nên.
Sao cô có thể, không hề có chuẩn bị gì trước mà đến cuộc hẹn lần này được.
Tề Lăng Phong người này không chịu ăn thua thiệt, sau lần trước bị cô tính kế một lần, người đàn ông này tuyệt đối sẽ nghĩ cách dùng phương thức bản thân cảm thấy công bằng nhất đòi về gấp bội, mà cường thế đoạt lấy thân thể cô, đây là một phương diện cô có thể cân nhắc đến, giống như cô vừa mới nói, toàn thế giới đều có thể lên, nhưng chỉ riêng Tề Lăng Phong không được, một sợi lông đều không được!
Cô sẽ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Cô sẽ cảm thấy, bị anh ta chạm vào thân thể, cho dù mục nát đều sẽ bốc mùi.
“Tề Lăng Phong, đối với anh, trước giờ tôi đều như thế.” Nói xong, Kiều Tịch Hoàn xoay người rời đi.
Bên ngoài phòng bao là hành lang, bên ngoài cách vách là sảnh lớn điên cuồng mà kình bạo, nhưng nhân viên phục vụ vẫn phải có, sau khi phát hiện khác thường, giống như có báo cho quản lý, a Bưu dẫn mấy người đi tới, khi nhìn thấy là Kiều Tịch Hoàn, hơi khựng lịa, ,”Cô Kiều, nghe nói phòng bao này xảy ra chuyện.”
“Là tôi làm ra.” Diêu Bối Khôn đột nhiên đứng ra, “Bao nhiêu tiền tôi đền.”
A Bưu nhìn là Diêu Bối Khôn, cả đầu đều lớn rồi.
Rốt cuộc tại sao lại trêu chọc phải vị thái tử gia này!
“Không cần.” A Bưu lạnh lùng, quay đầu lại nói với tiểu đệ, “Tìm người thu thâp.”
“Vâng.” Tiểu đệ cung kính gật đầu.
Diêu Bối Khôn nhìn a Bưu, hả hê cười cười, “Thật ra anh càng ngày càng thông suốt, biết ngày nào đó gia có thể giết chết anh, bây giờ bắt đầu lấy lòng gia rồi hả?! Cũng được, gia không phải người lòng dạ hẹp hòi, anh phục vụ gia tốt, về sau gia sẽ coi trọng anh!”
Kiều Tịch Hoàn hơi xấu hổ.
Diêu Bối Khôn tính cách không biết xấu hổ này rốt cuộc giống ai?!
Hình như a Bưu không muốn dây dưa với Diêu Bối Khôn, xoay người rời đi.
Diêu Bối Khôn cười hì hì nhìn người đàn ông kia, quay đầu lại mặt lấy lòng nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Nữ thần, mới vừa rồi đó là tiểu đệ của em.”
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn cậu ta, lừa cô không hiểu sao?!
“Em nói là tiểu đệ tương lai!” Diêu Bối Khôn bổ sung.
Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.
Vốn chỉ cảm thấy là một câu nói đùa, là một đứa bé không che đậy miệng khoác lác, nhưng vào một ngày nào đó, khiến cho người ta không thể tưởng tượng được, trở thành sự thật!
Kiều Tịch Hoàn xoay người rời đi, lúc rời đi, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông đứng trong phòng bao, đang mắt lạnh nhìn cô, nhìn tức giận trên mặt anh ta, không hề che giấu.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, xoay người đi.
Lúc rời đi, Diêu Bối Khôn đột nhiên gọi cô lại, “Nữ thần, chị chờ em một chút.”
Kiều Tịch Hoàn buồn bực.
Diêu Bối Khôn đột nhiên xoay người chạy vào phòng bao.
Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Sau đó.
“Loảng xoảng” một tiếng!
Kinh thiên động địa.
Kiều Tịch Hoàn thừa nhận một khắc kia cô hơi kinh ngạc.
Không chỉ kinh ngạc, cô cảm thấy cằm mình thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Bởi vì cô nhìn thấy Diêu Bối Khôn trở lại phòng bao, thuận tay cầm bình hoa lên, sau đó chợt vung xuống, đập lên trên đầu Tề Lăng Phong.
Sau đó.
Máu từ trên đầu Tề Lăng Phong chảy xuống.
Kiều Tịch Hoàn hung hăng lườm Diêu Bối Khôn, nhìn Tề Lăng Phong.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tề Lăng Phong hơi đổi, ánh mắt giống như khát máu nhìn Diêu Bối Khôn, mang theo hơi thở giết người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.