Ban đêm sâu thẳm. Trên đường Thượng Hải ánh đèn sáng chói, ngợp trong vàng son. Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe con do Diêu Bối Khôn lái, yên lặng, không nói một lời. Bóng đêm ngoài cửa xe trôi qua dưới mắt mình, không ngừng biến ảo, biến mất, hiện ra. Thượng Hải là một tòa thành không đêm, mang theo sắc màu mê người, muốn ngừng mà không được. Xe dừng ở cửa chính của “Đỉnh Hạo Hãn”. Diêu Bối Khôn từ ghế lái ra ngoài, ga lăng mở cửa xe cho Kiều Tịch Hoàn, “Nữ thần, đến rồi.” Chân thon dài của Kiều Tịch Hoàn xuống đất, rời khỏi xe con, ngước mắt nhìn biển chữ vàng “Đỉnh Hạo Hãn” hết sức quan trọng ở Thượng Hải này, nhìn bảng hiệu không ngừng lóe lên ánh đèn nê ông, khóe miệng cười lạnh một tiếng, ở trong ban đêm đa tình nụ cười quyến rũ mà xinh đẹp như vậy, có vẻ say lòng người tan nát cõi lòng như thế. Diêu Bối Khôn nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn, không kiềm chế được nói, “Nữ thần chị rất đẹp.” Tròng mắt câu người của Kiều Tịch Hoàn hơi đổi, một khắc kia giống như phiếm quầng sáng nước, dưới bóng ngược của đèn nê ông đôi mắt lóe ra sắc thái mê người, hôm nay cô cố ý trang điểm hơi đậm, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp quyến rũ, phảng phất gợi cảm đến tận xương, rất rung động. Diêu Bối Khôn nhìn Kiều Tịch Hoàn cầm xắc tay, váy màu đen tung bay đi vào “Đỉnh Hạo Hãn”, thân thể tự nhiên đong đưa kia, rõ ràng không cố hết sức lắc lư eo nhỏ, lại vẫn cảm thấy cô ấy giờ phút này, gợi cảm đến bùng nổ. Trương Kiều Ân đã chờ ở cửa. Bước chân của Kiều Tịch Hoàn dừng lại trước mặt Trương Kiều Ân, Trương Kiều Ân cung kính đưa một tập tài liệu màu đen cho Kiều Tịch Hoàn, “Quản lý Kiều, tất cả tài liệu chuẩn bị phương án đều ở trong này.” Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu, “Cực khổ, về sớm một chút đi.” “Vâng.” Trương Kiều Ân vô cùng cung kính. Kiều Tịch Hoàn lần nữa nâng bước chân đi vào. Trương Kiều Ân nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, cảm giác thế giới của Kiều Tịch Hoàn rất khó hiểu, sẽ có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng rất lâu, những thứ đánh bất ngờ kia hình như đều được cô ấy nắm trong tay, biến thành thành thạo điêu luyện. Kiều Tịch Hoàn theo nhân viên phục vụ đi vào phòng bao của “Đỉnh Hạo Hãn”. Bước chân của cô dừng lại trước cửa phòng bao. Đã từng là phòng bao dành riêng của Hoắc Tiểu Khê. Sau khi Hoắc Tiểu Khê chết, tất cả hình như đương nhiên đều là của Tề Lăng Phong rồi. Khóe miệng cô xẹt qua một nụ cười lạnh lùng, ý bảo nhân viên phục vụ rời đi, mình đẩy cửa phòng bao. Bên trong phòng, Tề Lăng Phong ngồi trước bàn ăn, tối nay mặc rất tùy ý, trên người là một chiếc áo sơ mi trắng, dưới thân là một chiếc quần dài vải kaki vừa người, một đôi giày da màu đen kiểu Anh, khí chất hơi không khớp với phong cách khiến cho người ta thấy ổn trọng mà nội liễm, giờ phút này có vẻ trẻ hơn mà cợt nhả nhiều lắm, giữa chân mày cũng ít đi phần ngụy trang nghiêm túc, thay vào đó là gương mặt tuấn tú mang theo chút cà lơ phất phơ lại không có vẻ quá mức phù phiếm. Dáng vẻ như vậy, lăn lộn ở trong này, cũng sẽ hấp dẫn rất nhiều thiếu nữ ngu ngốc, thục nữ tao nhã. Tề Lăng Phong nhìn Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, nụ cười nơi khóe miệng nhếch lên, mang theo một chút xấu xa, ánh mắt không hề che giấu quan sát trên thân thể cô, đối với ăn mặc hôm nay của cô, hình như hơi kinh ngạc, rồi lại hình như đã sớm ngờ tới, nụ cười ở giữa cánh môi anh càng ngày càng rõ ràng, anh đứng lên, đi về phía cô, cả người cao hơn nửa cái đầu, giờ phút này có thể từ trên cao nhìn xuống, nhìn gương mặt diêm dúa lòe loẹt, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài của cô. Kiều Tịch Hoàn lướt qua người Tề Lăng Phong, coi thường ánh mắt trắng trợn của anh ta, ngồi trên bàn ăn, nhìn thịt bò bít tết trước mặt, nhìn Lafite đã mở ở bên cạnh, cùng với ly cao cổ đã rót rượu đỏ, khóe miệng khẽ nhếch, ngước mắt nhìn Tề Lăng Phong cũng tự nhiên ngồi ở vị trí đối diện cô, vẫn cười nhìn mình. “Tối nay em rất đẹp.” Tề Lăng Phong nói, giọng nói mang theo nam châm vô cùng cuốn hút tao nhã. Kiều Tịch Hoàn khép hờ mắt, tự nhiên cầm dao nĩa lên, không chút khách khí bắt đầu ăn thịt bò bít tết. Rất trầm mặc, hoặc là, lạnh lùng. Tề Lăng Phong nhún vai cười một tiếng, không thèm để ý cũng cầm dao nĩa lên, bắt đầu ăn. Bên trong phòng, hai người không nói chuyện nhiều, chỉ có tiếng ăn cơm lẳng lặng của nhau, nhìn như hài hòa, lại giống như yên tĩnh trước cơn bão. Kiều Tịch Hoàn ăn không nhanh không chậm. Tề Lăng Phong giống như có thể giữ được tần suất như cô. Đèn thủy tinh sáng chói chiếu sáng khuôn mặt nhau, Kiều Tịch Hoàn ăn thật bình tĩnh. Mặc dù nhớ tới đã từng vô số lần ăn riêng, mặt đối mặt với Tề Lăng Phong ngồi ở đây ăn thịt bò bít tết thượng đẳng nhất, hưởng thụ phong cách lãng mạn nhất, cảm nhận thời gian hạnh phúc nhất, nhưng nghĩ tới tất cả hiện giờ, giống như đều là châm chọc không xua đi được, châm chọc đã từng móc tim móc phổi, nhưng ở trong mắt người đàn ông này, tất cả đều là ngu ngốc lại dại khờ, mà cô có thể vẫn duy trì bình tĩnh kinh người, bình tĩnh ăn xong bữa cơm này. Cô lau khóe miệng. Cô không uất ức bản thân, khi không thể hoàn toàn buông thả mình, cô không cần uất ức bản thân. Cô ngước nhìn, nhìn Tề Lăng Phong, cầm ly rượu đỏ, nhấp một ngụm. Tề Lăng Phong nhìn cô, nhìn giữa từng cử động giống như đều mang theo quyến rũ và hấp dẫn khiến người ta say mê, khiến cho anh không tự chủ được, cổ họng khẽ động. Anh cầm ly rượu lên, không hỏi qua Kiều Tịch Hoàn, chủ động chạm vào ly của cô, rượu đỏ như máu chuyển động trong ly rượu, đèn thủy tinh chiếu rọi xuống, rõ ràng khiến cho người ta si mê không dứt. “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Tề Lăng Phong nói, sau đó không còn một giọt. Kiều Tịch Hoàn đong đưa ly rượu, nhìn cánh môi đẹp mắt của Tề Lăng Phong đã dính vào một chút ướt át, khóe miệng anh nhếch lên, mắt ý bảo rượu đỏ trên tay cô. Khóe miệng kéo ra một nụ cười nhạt. Cô uống hết ly rượu đỏ này. Rượu đỏ vào miệng, ngọt mà thơm. Cô là một người biết hưởng thụ, từ nhỏ thưởng thức rượu, yêu thích không buông tay. Cô thích mùi này, Lafite năm 82. Cô để ly rượu xuống, ngước mắt nhìn Tề Lăng Phong, nhìn nụ cười nơi khóe miệng anh ta càng lúc càng rõ ràng. Anh nhẹ nhàng mà tao nhã lau khóe miệng mình, giọng điệu không hề để ý nói, “Anh đã hạ độc vào rượu của em.” Kiều Tịch Hoàn hơi giật mình. Tề Lăng Phong nói, tươi cười lan tràn, “Anh hạ mị dược vào rượu của em.” Kiều Tịch Hoàn không hề biến sắc, ngón tay đã không kiềm chế được tạo thành quả đấm, đang kiềm chế. “Em tin không?” Tề Lăng Phong hỏi cô. Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, lạnh lùng nói, “Lời của anh, có gì không thể tin?” “Thật sao?” Tề Lăng Phong nói, “Cho nên, em bằng lòng cùng qua ngày tốt với anh chứ?” “Sao anh cảm thấy tôi bằng lòng?” Kiều Tịch Hoàn mặt không đổi sắc. “Bởi vì nhìn em thật bình tĩnh.” Kiều Tịch Hoàn cười, lộ ra ý lạnh, “Tôi chỉ quen với anh hèn hạ vô sỉ và hạ lưu thôi.” “Cho nên, muốn cảm nhận một chút sao?” “Dĩ nhiên.” Ánh mắt Kiều Tịch Hoàn lạnh lẽo, “Không phải! Tôi không biến thái như anh, cho nên không làm được chuyện biến thái.” Tề Lăng Phong cười, một khắc kia không bị khống chế, cười đến rất khoa trương, trong một khắc kia cả gương mặt anh tuấn càng thêm bất ngờ, giống như nghe được chuyện cười nực cười nhất trên đời, cười không ngừng. Kiều Tịch Hoàn cau mày, mím môi nhìn anh ta. “Kiều Tịch Hoàn, em luôn khiến cho anh ngứa ngáy như vậy.” Tề Lăng Phong nhịn cười, nói. Kiều Tịch Hoàn đảo mắt, “Bàn hợp đồng thôi.” “Nhưng mà, anh càng muốn nói em.” Tề Lăng Phong nói từng câu từng chữ, giọng điệu mang theo mập mờ. Kiều Tịch Hoàn nhìn như mặt không thay đổi, chỉ cười lạnh, đứng lên khỏi ghế ăn, “Vậy thật sự không thể tiếp được.” “Kiều Tịch Hoàn.” Tề Lăng Phong gọi cô đang định đi lại, “Bàn hợp đồng thôi.” Kiều Tịch Hoàn trầm mặc một chút, ngồi xuống. Tề Lăng Phong nhìn dáng vẻ của cô, khóe miệng nhếch lên. Anh thuận tay cầm bìa tài liệu màu xanh dương để bên cạnh lên, đưa cho cô, “Mười phần trăm cổ phần của Hoàn Vũ, sau khi em ký tên, lập tức có hiệu lực.” Kiều Tịch Hoàn nhận lấy bìa tài liệu kia, nhìn giấy trắng mực đen trong đó. Cô thừa nhận cô nhìn khá cẩn thận, bởi vì người đàn ông trước mắt này, cô không có cách nào yên tâm được. Một hồi lâu. Cô tìm một chiếc bút mạ vàng từ trong xắc tay ra, ký tên của mình, sau đó rút một bản, trả nguyên tập tài liệu lại cho Tề Lăng Phong. Tề Lăng Phong tiện tay nhận lấy, không hề nhìn để sang bên, cười nói với Kiều Tịch Hoàn, “Bắt đầu từ hôm nay, em và anh có quan hệ dính dáng không dứt, em đã trở thành người nắm cổ phần đứng thứ hai của Hoàn Vũ, làm cổ đông lớn nhất của Hoàn Vũ và người phụ trách công ty, anh cần phải phụ trách em!” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, đưa phần tài liệu màu đen của mình cho anh ta, “Phương án hạng mục thị chính, trở về học kỹ.” Tề Lăng Phong nhìn bìa tài liệu màu đen kia, nhận lấy, vẫn không nhìn, để sang bên. Kiều Tịch Hoàn giật giật khóe mắt, “Nếu hợp tác đã thành, bữa ăn tối nay đến đây kết thúc.” “Kiều Tịch Hoàn, cần gì thực tế như vậy.” “Đối với anh luôn luôn thực tế.” “Em biết mục đích tối nay của anh không phải đơn giản như vậy.” Tề Lăng Phong nói. Kiều Tịch Hoàn nheo mắt lại. Cô nhếch miệng cười lạnh, mục đích của anh có đơn giản hay không liên quan gì đến tôi, tôi có được thứ cần có là được. Cô đứng lên, không thèm để ý mang giày cao gót, đong đưa thân thể rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]