Diêu Bối Khôn nghênh ngang từ phòng bao đi ra, ném lại một câu, “Đừng trêu chọc nữ thần của tôi, cẩn thận tôi chơi chết anh!”
Sau đó rối rít chạy đến bên người Kiều Tịch Hoàn.
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn vẫn còn đang nhìn Tề Lăng Phong.
Sắc mặt Tề Lăng Phong vô cùng khó coi, anh đảo mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng đột nhiên cười lạnh, trong mắt chớp qua một tia hung ác, “Kiều Tịch Hoàn, em quả nhiên lại để cho anh, lau mắt mà nhìn.”
Kiều Tịch Hoàn thu hồi tầm mắt, xoay người mà đi.
Một khắc kia, không chỉ kinh ngạc Tề Lăng Phong bị thương, hành động bất ngờ của Diêu Bối Khôn khiến cho cô thay đổi chút cách nhìn về cậu bé này.
Có phải Diêu Bối Khôn cũng không phải như mọi người nhìn thấy, chỉ biết nói mạnh miệng, là một kẻ vô dụng mềm yếu.
Hành động mới vừa rồi, có thể làm không chút để ý, không nói làm lưu loát bao nhiêu, nhưng chính là tâm trí, đối với người bình thường mà nói… cũng không đơn giản.
Cô mím môi, cùng Diêu Bối Khôn ngồi vào xe con.
Diêu Bối Khôn nổ máy, vừa lái xe vừa hỏi, “Nữ thần, mới vừa rồi em có MAN không!”
Kiều Tịch Hoàn tròng mắt khẽ động.
“Em đã bị khí phách của chính bản thân mê hoặc!” Diêu Bối Khôn tự khoác lác tự thổi phồng!
Kiều Tịch Hoàn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, giọng sâu xa nói, “Bối Khôn, cậu thật sự quyết định đi con đường này?”
“Đường gì?” Diêu Bối Khôn buồn bực.
“Đường hắc đạo.”
“Dĩ nhiên, em thích cuộc sống như thế.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001832/quyen-3-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.