Kiều Tịch Hoàn và Ngôn Hân Đồng đồng thời quay đầu, nhìn tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, hình như vô hình trung mang theo áp lực nói không nên lời, từng bước, từng bước tới gần.
Cố Tử Hàn, khuôn mặt toát ra vẻ lạnh lùng, cũng giống như tên của anh ta.
Giờ phút này, âu phục màu đen, áo trong màu trắng, khí thế hiên ngang, mang theo chút khí chất lãnh ngạo nói không nên lời. Khiến cho người ta không dám tới gần nhưng không nhịn được nhìn thêm vài lần, người đàn ông như vậy, cho dù diện mạo có giống với Cố Tử Thần nhưng không thể nào so được, ít nhất Cố Tử Thần không thể đứng lên.
Nếu như Cố Tử Thần có thể đứng lên, thì như thế nào?.
Trong đầu Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Cô nghĩ chắc là không thể nào!
Nhưng mà Cố Tử Hàn trước mặt, quả thực ảnh hưởng đến cô.
Kiều Tịch Hoàn mỗi lần đều cảm thấy, khi nhìn thấy người đàn ông này mình sẽ không nhịn được mặt hồng tim đập, cô không rõ chủ nhân của thân thể này vì sao lại thích anh ta như vậy, thích đến nỗi cô không thể ngăn cản tiếng tim đập mãnh liệt.
Cô mím môi, nhìn Ngôn Hân Đồng dùng vẻ mặt lấy lòng, tiêu sái đi qua: “Tử Hàn, anh chuẩn bị đi làm sớm như vậy sao?”
Cố Tử Hàn tựa hồ dùng khóe mắt liếc nhìn cô ta một cái, gật đầu.
“Em đưa anh ra cửa” Ngôn Hân Đồng vội vã nói.
“Không cần.”
“Tử Hàn, anh đang giận tối hôm qua cả đêm em không về sao?. Em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001544/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.