Vòi sen vẫn xối rửa lên thân thể của cô.
Đối với ánh mắt của Cố Tử Thần, Kiều Tịch Hoàn tỏ ra rất bình tĩnh, cô nghĩ, kỳ thật cô cũng không để tâm, nếu không lúc này cô cũng không có ý định đùa giỡn anh, cô nói:
“Có phải cảm thấy rất mệt?”
Sắc mặt của Cố Tử Thần khẽ biến thành đen.
“Thân thể….xinh đẹp như vậy” Kiều Tịch Hoàn cười, cho dù dưới vòi sen ấm áp thì hai má vẫn trắng bệch đến dọa người.
Tối hôm qua bọn họ làm rất nhiều.
Thật ra cô đều nhớ rõ ràng.
Cho nên vết sẹo trên môi Cố Tử Thần, cả vết bầm trên cổ, cùng mọi thứ, bọn chúng đều là kiệt tác của cô.
Bây giờ xem ra, rất điên cuồng…
Điên cuồng như vậy….
Cố Tử Thần thì sao?.
Anh ta nằm dưới thân cô không nhúc nhích.
Cô không chạm vào ranh giới cuối cùng của anh, bởi vì vào thời điểm đó cô còn chút lý trí, có chút không nỡ làm tổn thương anh.
Cho dù người đàn ông này rất phiền toái, khiến nhiều khi cô cũng cảm thấy phiền phức.
Cố Tử Thần thờ ơ nhìn Kiều Tịch Hoàn, đẩy mạnh xe lăn rời khỏi.
Cửa phòng tắm bị đóng lại, vang lên thanh âm dữ dội.
Tựa hồ nương theo thanh âm của Cố đại thiếu, cũng tựa hồ như ảo giác.
Hình như cô nghe được Cố đại thiếu đang nói: “Không ngờ giậu đổ bìm leo…”
Cô tỏ ra, cô nghe không hiểu.
Cô không thích quan tâm đến những chuyện không quan trọng với mình, cho nên cô rất lạnh nhạt nhìn cửa phòng đóng lại.
Chẳng qua, cô đang suy nghĩ, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001543/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.