Kiều Tịch Hoàn đi theo thư ký Văn đi kho gấy bình gốm ấy xong, trên đường trở về, ghé tiệm thuốc mua một ít thuốc sát trùng, tiêu viêm.
Cô đen bình gốm ấy đặt vào chỗ cũ, sau khi dặn dò người hầu một chút rồi đi lên lầu hai.
Cố Tử Thần cũng không đi ra ngoài, nếu anh ta không ở trong phòng của mình, thì ở trong nhà kính trồng hoa, kỳ thật nhiều khi cô không hiểu cuộc sống của Cố Tử Thần lắm, nhưng chớp mắt một cái lại nghĩ, cuộc sống của một người khuyết tật có gì cần hiểu!
Cô cầm bình thuốc tiêu viêm đi vào trong phòng, Cố Tử Thần đang ngồi trên xe lăn, đọc sách.
Cô nhìn nhìn một chút, không phải là tác phẩm cô hứng thú.
Nhìn thấy cô trở về, Cố Tử Thần nhướng mày một chút nhưng cũng không quan tâm.
Kiều Tịch Hoàn cũng đã quen với ánh mắt của Cố Tử Thần, nên nhìn thẳng anh nói:
“Tôi giúp anh lên giường, hay là tự anh lên?”
Đôi mắt của Cố Tử Thần căng thẳng
“Tôi không có ý gì khác, trên người anh có rất nhiều vết thương, tôi giúp anh bôi thuốc tiêu viêm, để tránh chúng làm độc.”
“Không cần” Cố đại thiếu trực tiếp cự tuyệt.
Kiều Tịch Hoàn có chút khó chịu: “Cố đại thiếu gia, anh đừng phiền như thế có được không?!. Tối hôm qua tôi hôn trên người anh như thế, da thịt trên người anh, những chỗ cần thấy tôi cũng thấy hết rồi, anh ngượng cái rắm a!”
Sắc mặt của Cố Tử Thần thay đổi, trở nên đen hoàn toàn!
Nhưng mà vành tai rõ ràng hơi phiếm hồng…
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001545/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.