Buổi chiều, Kiều Tịch Hoàn ở cục cảnh sát làm bảng tường trình.
May là cô đã ăn cơm trưa, nếu không bây giờ cô sẽ bị đói chết.
Thời điểm cô đi ra khỏi cục cảnh sát, thì trời đã tối.
Cô đứng ở trên phố, giữa dòng người động nghịt, muốn gọi một chiếc xe cũng trở nên khó khăn.
Cô ngáp một tiếng, đang chuẩn bị gọi xe thì điện thoại của cô vang lên.
Cô nhìn điện thoại, thoáng nhíu mày, nhưng vẫn bắt máy:
“Alo, em dâu”
“Chị dâu hả, bây giờ chị đang ở đâu?”
“Làm sao vậy?”
“Chúng tôi đang ở Hạo Hãn để tẩy trần cho em gái của chị, chị có qua đây không?”
“Em gái của tôi?” Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.
“Mau qua đây đi, phòng V302” Bên kia đã cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn nhìn nét chữ “ cuộc gọi kết thúc”
Người gọi là em gái của Kiều Tịch Hoàn, không phải là Dụ Lạc Vi, nhỏ hơn Kiều Tịch Hoàn 2 tuổi, người đang du học ở Hàn Quốc sao?. Cô ta đã trở về rồi?
Khóe miệng cô bỗng cong lên nụ cười.
Cô nghĩ mình cần phải đến gặp người gọi là “em gái” của mình mới được.
Cô quyết định gọi một chiếc xe đến Hạo Hãn.
Hạo Hãn là một hội sở rất được xã hội thượng lưu Thượng Hải yêu thích, trong đây cũng chia làm nhiều loại, một loại bình thường dành cho những thành phần tri thức có thể tới đây ăn liên hoan, còn một loại nữa là nơi xa hoa dành cho những nhà giàu có chân chính ở Thượng Hải chơi đùa, khu đó xa hoa đến nỗi người bình thường không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001539/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.