Kiều Tịch Hoàn chống hai tay lên má nhìn Cổ Nguyên, không chớp mắt, chỉ nhìn anh ta:
“Anh muốn tặng không cho tôi sao?”
“Kiều Tịch Hoàn!” Cổ Nguyên thật sự bị chọc giận: “Cô có thể biết xấu hổ một chút không?.”
Thanh âm phẫn nộ như thế phỏng chừng bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Thanh danh cả đời anh đều bị hủy cả rồi!.
“Anh hung dữ như thế làm gì?” Kiều Tịch Hoàn xoa xoa lỗ tai của mình, khó chịu nói:
“Không phải chỉ lý giải sai thôi mà”
“Cô ngược lại rất biết cách lý giải.” Cổ Nguyên có chút trào phúng nói.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cong lên: “Đương nhiên, tôi phải tìm cách có lợi cho mình rồi.”
Cổ Nguyên khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi.” Kiều Tịch Hoàn giả vờ như không thấy sự không kiên nhẫn của Cổ Nguyên, mời mọc một cách nhiệt tình.
Sắc mặt của Cổ Nguyên rất khó coi.
Chẳng lẽ cô không nhìn ra, anh chán ghét cô cỡ nào sao?.
“Thích ăn gì?. Tôi lập tức đi đặt.”
“Cô cảm thấy tôi có thể đi ăn cơm với cô sao?”
“Dù sao anh cũng phải cho tôi một cơ hội, nếu không tôi làm sao có thể lấy được món đồ cổ trong tay anh?” Kiều Tịch Hoàn rất thẳng thắn, nói thật.
“Cô có thể biến mất chưa?” Cổ Nguyên nhìn cô, tuy dùng câu hỏi nhưng ngữ điệu rất rõ ràng.
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, không nói một lời, đứng lên trực tiếp đi ra ngoài.
Cổ Nguyên nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy cô gái này vì sao lại quen thuộc như thế, nhưng bộ dạng lại vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/1001538/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.