Nếu anh nói anh yêu em, vậy em có thể dừng bước, đừng đi nữa? Có thể xoay người, trao nhau vòng ôm ấm áp?
***
Lời nói của Hoà Quân Hạo khiến An Tiểu Đoá càng cau chặt mày, cô vốn đang phiền muộn chuyện Tô Nhiễm nên chẳng còn tâm trạng phân tích cái gọi là tác phẩm nghệ thuật, cô vung tay, “Tôi không có thời gian vớ vẩn với cậu, cậu đừng chụp nữa, xoá hết hình chụp tôi ban nãy đi.”
Nghe vậy, Hoà Quân Hạo cười toe toét, giơ máy chụp hình, “Đồng chí An Tiểu Đoá, máy chụp hình của tôi là máy chuyên nghiệp, sao đồng chí nói giống như máy kỹ thuật số, muốn xoá là xoá ngay được?”
“Cậu đang xâm phạm đời tư, xâm phạm quyền chân dung riêng tư của tôi!” An Tiểu Đoá đứng lại, liếc Hoà Quân Hạo, “Cậu đừng có gặp tôi thì An Tiểu Đoá này An Tiểu Đoá nọ, đồ xấc xược không biết lớn nhỏ, cậu phải gọi tôi là chị Tiểu Đoá biết chưa.”
Hoà Quân Hạo mặc kệ, anh giơ một ngón tay, lắc tới lắc lui trước mắt cô, “Cô sai rồi, tôi quen cô, có gì phải e ngại? Với…” Hoà Quân Hạo cười xán lạn, “Tôi cần sửa cách nói năng của cô, tôi gọi An Tiểu Đoá là để cô có vẻ trẻ trung hơn.”
An Tiểu Đoá nhìn anh đăm đăm một lúc.
Hoà Quân Hạo bị nhìn đến rợn người, anh vẫy tay trước mặt cô, “Tuy tôi hết sức tự tin với vẻ ngoài của mình, nhưng tôi đẹp đến nỗi cô không nỡ rời mắt ư?”
An Tiểu Đoá giả vờ buồn nôn, “Tôi từng gặp người tự cao tự đại, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795564/quyen-8-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.