Yêu cầu của Lệ Minh Vũ trực tiếp mà thẳng thắn, tiến ngay đến trọng điểm, nhất thời Tô Nhiễm và An Tiểu Đoá chỉ biết đờ đẫn nhìn anh.
Vầng sáng chói loá khiến mọi thứ trong mắt cô đều trở nên mờ mờ ảo ảo, nhưng người đàn ông này lại không chút nào nhạt nhoà, đôi mắt sắc bén của anh tựa như lưỡi dao nhắm thẳng vào Tô Nhiễm.
Không khí hanh khô không một gợn gió thổi qua.
Người nhà, bệnh nhân tới lui trước cổng bệnh viện đều không kìm được liếc nhìn họ. Hình ảnh của họ trái ngược hoàn toàn với dòng người hối hả ngược xuôi.
Một lát sau, Tô Nhiễm gắng tỏ vẻ bình tĩnh, “Yêu cầu của anh có kỳ lạ quá không?”
Lệ Minh Vũ không dời mắt, thần sắc càng nghiêm khắc, giọng nói điềm nhiên ẩn chứa mệnh lệnh vang lên, “Đưa kết quả kiểm tra anh xem.”
An Tiểu Đoá đứng bên cạnh vô thức giơ tay lau mồ hôi, không biết do sợ hãi hay trông thấy vẻ mặt chăm chú của Lệ Minh Vũ ở khoảng cách này khiến cô không tài nào đối diện.
Dừng xe xong, Đồng Hựu đi đến từ bên kia, khó tin nhìn cảnh trước mắt. Thật lòng mà nói, anh luôn mờ mịt chuyện giữa Lệ Minh Vũ và Tô Nhiễm, rốt cuộc hai người này là sao?
“Bộ trưởng, chúng ta nên vào phải không ạ?” Đồng Hựu lướt mắt qua đồng hồ, hỏi Lệ Minh Vũ. Không phải anh không hiểu chuyện, nhưng đi thăm bệnh mà đến trễ thì không phải phép.
Tô Nhiễm nghe Đồng Hựu nói vậy, chợt cau mày lo lắng. Cô quan sát Lệ Minh Vũ, anh đột nhiên tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795563/quyen-7-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.