An Tiểu Đoá biết mình có nói thế nào cũng không hỏi ra nguyên nhân, bất đắc dĩ đi tới đi lui trong phòng khách, cuối cùng cũng không kiềm được nói, “Đồng chí Tô Nhiễm à, vậy đứa bé trong bụng thì sao? Phải tính thế nào đây hả? Đồng chí đừng nói với tôi rằng ba đứa bé này không phải Lệ Minh Vũ nhé, có trời mới tin đồng chí ngoài anh ấy ra thì còn người đàn ông khác! Đồng chí có nghĩ đến đứa bé không? Hay đồng chí không cần đứa bé này? Định phá bỏ nó?”
“Không, mình sẽ không phá bỏ nó!” Tô Nhiễm đột nhiên gắt giọng, tay che chở bụng mình, vẻ mặt kích động, “Đừng ai mơ tưởng tổn thương nó lần nữa.”
An Tiểu Đoá phát hoảng, kinh ngạc nhìn vẻ cuống cuồng của Tô Nhiễm, nên chẳng nhận ra lời nói Tô Nhiễm khác thường, vội ngồi cạnh cô an ủi: “Mình xin lỗi, xin lỗi, Tiểu Nhiễm, mình không đòi cậu phá bỏ đứa bé đâu. Mình cũng không muốn đứa bé bị làm hại. Cậu biết không, lúc mình biết cậu mang thai, mình vui hơn bất kỳ ai khác, vì người bạn thân nhất của mình sắp làm mẹ rồi, mình mừng lắm.”
Tô Nhiễm ngập ngừng nhìn An Tiểu Đoá.
“Tiểu Nhiễm, mình chỉ muốn cậu nắm rõ tình hình hiện tại thôi.” An Tiểu Đoá thấy Tô Nhiễm tỏ vẻ chần chừ hoài nghi, lòng đau thắt. Có lẽ phụ nữ mang thai thường đa nghi, do quá mức lo lắng cho đứa bé trong bụng mà thôi.
“Cậu thẳng thừng cắt đứt quan hệ với Lệ Minh Vũ, vậy đứa bé thì sao? Đứa vé này chảy xuôi huyết thống của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795555/quyen-7-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.