“Cậu sao vậy?” An Tiểu Đoá bắt gặp cô trố mắt ngơ ngác, kinh ngạc hỏi.
Tô Nhiễm cẩn thận cất vào, nhướng mắt nhìn An Tiểu Đoá, lắc đầu nguây nguậy, cười điềm nhiên, “Mình không sao. Cám ơn quà tặng của cậu, đẹp lắm.”
“Cậu thích thật không?” An Tiểu Đoá cố gắng tìm vẻ mặt vui sướng của cô, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Tô Nhiễm gật đầu, “Mình thích thật mà.”
An Tiểu Đoá nghi ngờ dò xét, thấy ánh mắt Tô Nhiễm vụt lên một tia cô đơn, không kìm được hỏi: “Tiểu Nhiễm, cậu có thể nói mình biết mấy hôm nay xảy ra chuyện gì không?”
Tô Nhiễm ngước nhìn cô, đầu óc trống rỗng trong tích tắc.
“Liên quan tới Lệ Minh Vũ? Cậu…” An Tiểu Đoá đảo mắt xung quanh, phỏng đoán, “Bây giờ cậu không ở Bán Sơn nữa à?”
Tô Nhiễm trầm mặc giây lát, cất giọng nhàn nhạt, “Mình và anh ta kết thúc rồi.”
An Tiểu Đoá thảng thốt, dạo trước còn êm đẹp, sao bây giờ lại…
“Xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhiễm lắc đầu, cô không muốn nói, cũng không muốn nhớ lại. Mỗi chứ mỗi câu Lệ Minh Vũ nói khi gọi điện đều như đinh nhọn đóng sâu vào đầu cô. Chỉ cần nhắc ba chữ “Lệ Minh Vũ” này, lòng cô liền run lên trong nỗi đau đớn, xót xa đến tận cùng.
An Tiểu Đoá biết tính cô, chuyện cô đã không muốn nói thì cạy miệng thế nào cũng không ra. An Tiểu Đoá ngẫm nghĩ chốc lát, lại đứng dậy đi đến ngồi cạnh cô, khe khẽ nói, “Hay cậu dọn qua chỗ mình đi, cậu sống đơn độc ở đây, mình lo lắm.”
“Mình không sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795554/quyen-7-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.