Lại một ngày nữa trôi qua. Sau hai ngày, mưa cuối cùng cũng tạnh. Buổisáng trời đẹp với áng cầu vồng bảy sắc lơ lửng ngang trời, những chúchim vỗ cánh tung bay trong mây.
Tô Nhiễm xuống taxi, gấp ga gấp gáp đi vào sở cảnh sát, sắc mặt cô thoáng chút lo âu. Khi đến gần sởcảnh sát, một nữ cảnh sát cũng vừa vặn đi ngang qua, cô vội hỏi, "Xinlỗi, cô cho tôi hỏi cảnh sát Đinh có trong phòng làm việc không?"
Nữ cảnh sát gật đầu, "À, anh ấy ở phòng thẩm vấn lầu ba, đang... Ơ, côkhông thể lên trực tiếp. Cô này..." Vẫn chưa nói xong, Tô Nhiễm liền vội vã lên lầu.
Nữ cảnh sát thấy vậy liền báo tin ngay với nhân viên có trách nhiệm trên lầu để kiểm tra.
Chờ thang máy không kịp, Tô Nhiễm chạy lên lầu ba bằng thang bộ. Phòng thẩm vấn trên lầu ba cô đã từng đi qua. Bốn năm trước, Đinh Minh Khải cũnglấy khẩu cung của cô ở nơi đó. Từ dọc hành lang đến cuối dãy, không biết thế nào nhưng trái tim cô lại vô cớ đập nhanh hơn. Cô chỉ nghĩ rằng dochạy bộ lên lầu, nhưng cảm nhận kỹ hơn lại thấy không phải như vậy,giống như trong phòng thẩm vấn có cảm giác nào đó đang hấp dẫn cô. Cảmgiác này rất kỳ lạ, như một nguồn lực từ vĩ đại, hoặc như một kiểu sứckéo, kéo trái tim cô đập đến đau nhức.
Tim cô đập nhanh đến khóchịu, tay cô khẽ chạm vào khung cửa, cô chợt không dám đẩy ra. Nhưngđúng lúc này, cửa thang máy mở ra, vài người cảnh sát thấy cô nói: "Cônày, không thể đi vào."
Tô Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795487/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.