Lệ Minh Vũ không giận, ngược lại còn bật cười, anh ngồi thẳng dậy, "Tôikhông thích ép buộc người khác. Vậy đi, tôi cho em ba lựa chọn?" 
Tô Nhiễm cau mày, cô không muốn nghe nhưng lại phải nghe vì cửa xe căn bản mở không được. 
"Thứ nhất, theo tôi ăn khuya, chúng ta sẽ từ từ thảo luận về vấn đề cải tiến nước hoa. Thứ hai, về nơi ở của tôi, ở đó tôi và em vẫn có thể nóichuyện công việc. Thứ ba..." Anh cố ý không nói nữa, ánh mắt chăm chúnhìn cô dần biến hóa, tựa như sương mù giăng đầy màn đêm, khiến ngườikhác nhìn không thấu. 
Tô Nhiễm biết chắc chắn không phải chuyện tốt, lại không muốn tiếp tục dây dưa với anh, thản nhiên nói, "Còn gì?" 
Lệ Minh Vũ nghiêng người, cánh tay khoát lên ghế xe, đến gần cô vô cùng,giọng nói trầm thấp nồng đậm cất lên, "Trở lại bên cạnh tôi." 
Trái tim Tô Nhiễm chợt treo lơ lửng, cô cười khẩy, nhưng nụ cười trên môilại bất giác biến mất, "Anh Lệ, anh rất thích nói đùa đúng không?" 
"Em biết tôi là người không thích nói đùa." Anh nói nhỏ, nhìn cô. 
"Anh không thích ép buộc người khác nhưng chỉ cho tôi ba chọn lựa, nếu tôikhông chọn thì sao?" Nhìn ánh mắt thoáng biến hóa của anh, cô nhếchmiệng nói: "Tôi hiểu rồi. Có phải anh sẽ không bàn bạc việc hợp tác? Anh Lệ, chuyện bức bách người khác này không thích hợp để anh làm. Dù anhmuốn, cũng phải nhìn rõ đối tượng. Anh xem nhiều tiểu thuyết quá hay làđột nhiên thích diễn kịch? Loại tình tiết kiểu này, anh nên quên đi thìtốt hơn." 
Nụ cười rộng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795473/quyen-3-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.