Màn đêm yên tĩnh.
Cô hít một hơi thật sâu hương hoa dịu nhạtkhông biết từ đâu bay tới loáng thoáng trong làn gió nhẹ. Không khí đầuxuân dù là buổi tối vẫn tươi mát vô cùng. Từ đài phát thanh đi ra, TôNhiễm dọc theo ven đường, bên tay phải cô vẫn còn vài cửa hàng sáng đèn, những tòa nhà cao tầng tản ra ánh đèn neon như đom đóm lấp lánh. Bêntay trái, thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe chạy qua. Con phố mà cô đangđi này cách xa quán bar nên vắng vẻ vô cùng.
Bóng dáng Tô Nhiễmkéo dài dưới ánh đèn đường, giống như một linh hồn cô đơn vô chủ, phiêubạt khắp đất trời. Trái tim cô vô cớ nặng trĩu, từ lúc làm xong chươngtrình cô cảm thấy áp lực bội phần. Đêm khuya vắng vẻ làm cô càng thêmmẫn cảm ưu tư. Tô Nhiễm vô thức quay đầu nhìn xung quanh, đường phố phía sau sạch sẽ vắng vẻ, nhưng vì sao, cô luôn cảm thấy mình bị theo dõi?
Cô đứng yên thật lâu, trái tim cô lúc nào cũng hoảng loạn. Loại cảm giácnày cực kỳ giống ban ngày, giống như mọi hành tung của cô đều bị cặp mắt của người khác lom lom nhìn vào. Cặp mặt đó, trầm tĩnh, buồn bã như con báo đen trong bóng tối, khiến người khác không chạm vào được nhưng lạikhông cách nào bỏ qua sự tồn tại của nó.
Là cảm giác sai sao?
Nếu như sai, vì sao cô lại dễ dàng nghĩ tới chuyện dĩ vãng mà cô không cònmuốn nhớ tới nữa? Một đoạn ký ức của bốn năm về trước.
Cô chợtbước nhanh hơn rất nhiều, hô hấp có chút nghẹn ngào, cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795467/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.