Tiếng khóc của một thính giả từ nơi khác trong điện thoại rất thươngtâm, khiến người khác không nỡ lòng cắt ngang. Tô Nhiễm khẽ thở một hơi, vo tờ giấy lại để sang bên rồi quay đầu nhìn DJ, ra hiệu cô ta đừngchen quảng cáo vào. 
"Tôi nên làm cái gì bây giờ? Cô Riva, cô nói tôi nên làm cái gì bây giờ?" 
Tô Nhiễm lẳng lặng chờ cô ta khóc xong, cô hỏi thăm. Ánh mắt cô lộ vẻ xúcđộng. Tai họa tình yêu này, cô đã từng nếm trải, vì lẽ đó cô hoàn toàncó thể hiểu rõ nỗi đau này. Hồi lâu sau, cô nhẹ nhàng cất tiếng, "Vậy cô có thể nói tôi biết, cô đã quyết định buông tay chưa?" 
"Rồi..." Thính giả nghẹn ngào nói, "Tôi biết anh ta không yêu tôi, anh ta vẫnluôn một mực lừa dối tôi. Tôi không muốn buông cũng phải buông. Tôi, tôi không thể giữ được anh ta nữa rồi." 
Tô Nhiễm than nhẹ, mềm mỏng nói: "Đời người vốn dĩ là một kiểu chấp nhận. Trong tình yêu, mỗi người đều không có khả năng trở lại nguyên vẹn. Khoảnh khắc rút lui nhất định là đau đớn, nhưng bạn phải biết rằng, thời điểm bạn bi thương nhấtchính là thời điểm bạn quyết định buông tay. Trên đời này, không có tình yêu nào đòi hỏi bạn phải buông tha tôn nghiêm hay lãng phí bản thânmình. Tình yêu, có thể khiến tâm hồn bạn không còn đúng màu sắc vốn dĩcủa nó, khiến bạn bi thương vô bờ, khiến bạn thương tâm rơi lệ, hay cólẽ khiến bạn điên cuồng đố kỵ. Nhưng tình yêu, trước sau vẫn là thứ tình cảm ấm áp nhất, có thể cho bạn hy vọng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795466/quyen-3-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.