Đêm tối yên tĩnh mà đáng sợ. 
Khoảng sân ngoài cửa sổ đã lên đèn, chiếu sáng cho từng bông tuyết tung bay trên bầu trời. Trên sofa phòngkhách, Tô Nhiễm cuộn mình lẳng lặng ngồi giải ô chữ. Sau khi lấy Lệ Minh Vũ, giải ô chữ hình như đã thành một phần quan trọng trong cuộc sốngcủa cô. Nhưng đêm nay, từ nhà họ Hòa về đến bây giờ, dù cho đã điền được bao nhiêu chữ, trái tim cô vẫn hỗn loạn, vẫn đau nhức, khóe mắt cô ửngđỏ, cô cắn chặt môi nhưng nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt cô. 
Giữa rừng chữ nghĩa rậm rạp chỉ còn hình ảnh Lệ Minh Vũ và Hòa Vy ôm hônnhau. Cô rất muốn suy nghĩ từ góc độ của Hòa Vy, suy nghĩ khi Hòa Vy mất đi Lệ Minh Vũ thì đau lòng biết bao, thấy thái độ của Lệ Minh Vũ thìHòa Vy khổ sở đến nhường nào, thế nhưng, Tô Nhiễm không cách nào kiềmchế nỗi đau của bản thân mình. Thì ra tận mặt chứng kiến người đàn ôngmình yêu thương triền miên cùng người phụ nữ khác sẽ đau đớn như vậy.Trước khi gặp Lệ Minh Vũ, cô cho rằng những tình tiết, diễn biến tâm lýkiểu này chỉ diễn ra trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, chẳng qua chỉ làtình tiết để lấy đi nước mắt của người xem. 
Cô không biết bản thân làm sao để trở về, cô chết lặng suốt dọc đường, ngay cả đầu ngón tay cô cũng trở nên tê dại. 
Chị Hoa giúp việc đi đến, thấy thế nhẹ giọng hỏi, "Cô chủ, cô làm sao vậy ạ?" 
Tô Nhiễm vội vàng lau nước mắt, "Tôi không sao." 
Chị Hoa hoài nghi nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795443/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.