Vừa bắt đầu, chỉ là mỗi ngày nhìn người trong hình tư lẩm bẩm: "Tình Tìnhcủa mẹ trưởng thành, con gái bảo bối của mẹ đã kết hôn!"
Nhưngkhông nghĩ tới càng về sau, bà cầm theo tấm hình kia đem vào phòng vàkhóa chặt cửa, chẳng bao giờ chịu ra ngoài nữa, thậm chí ý thức bắt đầutrở nên hồ đồ, cuối cùng, bà thậm chí coi cậu là Tiết Thiệu Trạch.
Mỗi ngày mở mắt nhìn thấy cậu, sẽ ngọt ngào gọi: "Thiệu Trạch, Thiệu Trạch. . . . . ." Trừ cậu ra, Thẩm Quân Hoa không muốn gặp những người khác,vừa nhìn thấy người lạ liền sợ, thậm chí muốn trốn, giống như một cô gái tuổi đôi mươi.
Anh rể có đi tìm hiểu qua bệnh tình với vài bácsĩ khoa tâm thần, họ bảo mẹ bởi vì gặp khổ sở và đả kích lâu dài, dẫnđến não đột nhiên quên mất chuyện cũ, cũng có thể gọi là mất trí nhớ tạm thời, loại bệnh này tùy tâm mà hồi phục.
Trước mắt y học khôngcó phương pháp điều trị cụ thể. Nếu muốn bệnh nhân khôi phục lại, thìnên dùng theo phương pháp xưa của người Trung Hoa tức lấy tâm trị tâm.
Thuốc trong lòng của Thẩm Quân Hoa chính là Tiết Thiệu Trạch. Trong lòng bàmang ý hận ông, nhưng xét đến cùng, bà vẫn không bỏ được ông, vẫn cònyêu ông.
Yêu đến kiệt cùng đó chính là hận, hận đến tận cùng thìchưa chắc là yêu? Giữa yêu và hận chính có một đường ranh mỏng, nhưng ta rất khó phân biệt.
Không có tình sâu nghĩa nặng, cũng chẳng có chuyện hận đến thấu xương như thế.
Như mẹ vậy, khiến cho lòng cậu rất chua xót, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/528949/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.