Mặc dù cậu rất hậnngười đàn ông kia, cho dù chỉ nghe đến cái tên thôi cũng khiến tâm anhngứa ngáy, nhưng chỉ cần mẹ vui vẻ là được rồi, anh thà làm người thếthân
"Dương Dương, chị muốn mẹ tốt hơn, chị muốn thử một chút, có được không?"
"Chị, chị có ý gì?" Thẩm Diệu Dương không nghĩ tới Tình Tình lại nói như vậy.
"Chị muốn để cho bọn họ gặp mặt." Tình Tình nhìn ánh mắt ngưng động của Thẩm Diệu Dương, rõ ràng sắc mặt của cậu trở nên khó coi, "Dương Dương, emlàm sao vậy? Có phải còn đau lòng không?" Mặc dù đã làm giải phẫu, nhưng Tình Tình vừa nhìn thấy sắc mặt khó coi của em trai, càng lo lắng không thôi, đưa tay muốn cầm tay của anh, không nghĩ tới Thẩm Diệu Dương lạiđẩy ra.
"Chị, em không sao. Nhưng đừng nghĩ đến chuyện em sẽ choông ta gặp mặt mẹ." Như đã quyết định cuộc đời này bọn họ không còn dâydưa với nhau, vậy chẳng cần thiết để gặp mặt. Cuộc sống hiện tại của bọn họ trôi qua không phải vẫn tốt sao? Hai mươi năm qua, không có ngườiđàn ông kia, bọn họ đều sống được, còn dư lại mấy thập niên, không có lý do gì cần đến ông ấy.
"Dương Dương, không phải em cũng muốn bệnh tình của mẹ tốt hơn sao?" Tình Tình không biết em trai lại oán hận Tiết Thiệu Trạch đến thế.
"Mẹ như bây giờ cũng rất tốt." Ít nhất tâm được an tĩnh.
"Nhưng thật ra ông ấy vẫn còn thương mẹ." Tình Tình nhỏ giọng nói một câu.
"Yêu?" Thẩm Diệu Dương cười lạnh ra tiếng, "Nếu quả vẫn còn yêu, tại sao banđầu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/528950/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.