Mộ Dung Trần nhíu lại mày kiếm lại. Tại sao hôm nay anh lại cảm thấy Tiết Thiệu Trạch không giống như bình thường vậy.
“Vật này, cậu ko cần để cho nó thấy. Đời này tôi thiếu nợ mẹ con nó. Điềuduy nhất có thể làm chính là để lại những thứ này cho nó”
Tiết Thiệu Trạch dừng một chút mới lên tiếng: “Tìm thời cơ tốt nói với nó đi”
Cái gì là thời cơ tốt? Mộ Dung Trần không có thời gian hỏi, bởi vì TìnhTình với Thẩm Tính Hoa đã ra ngoài. Anh đem hộp nhỏ tinh xảo bỏ trongtúi áo ngoài, tiện tay đem túi tài liệu lên sau đó đi qua.
"Tại sao lại khóc?"
Không chào hỏi với Thẩm Tính Hoa, Mộ Dung Trần đã để ý đến ánh mắt đỏ lên vìkhóc của Tình Tình. Thật là, anh chỉ ra ngoài một chút thôi, Thẩm TínhHoa lại khiến cho bảo bối của anh khóc thành như vậy?
"Không có."
Tình Tình vẫn cúi đầu, hơn nữa anh lại cao hơn cô một cái đầu đứng chắn ởtrước mặt cô, căn bản không có chú ý đến Tiết Thiệu Trạch cũng có ở đây.
“Để anh xem”
Mộ Dung Trần không cho cô cự tuyệt, nâng cằm của cô lên, xem xét kĩ lưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ươn ướt nước mắt.
“Tiết Thiệu Trạch?”
Đang muốn chào tạm biệt bọn Tình Tình, Thẩm Tính Hoa rốt cuộc chú ý đến Tiết Thiệu Trạch đang ngồi trên ghế không có đi đến.
“Tôi không sao”
Nghe được giọng nói của cậu, Tình Tình kéo bàn tay của anh xuống, sau đónhìn theo phương hướng của cậu, Tiết Thiệu Trạch đang đứng dậy đi đếnđây.
“Tính Hoa, đã lâu không gặp”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/528867/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.