“Đừng sợ, chỉ cần đi theo bên cạnh anh là được rồi”
Mộ Dung Trần nghiêng đầu nhìn sắc mặt khẩn trương của cô, trấn an nói.
Có đáng sợ như vậy sao? Ngay cả lòng bàn tay cũng toát mồ hôi. Tựa hồ nơianh đang dẫn cô đến không phải là nhà Mộ Dung mà là long đàm hổ huyệtvậy.
Bàn tay to của anh nắm thật chặt bàn tay của cô, dường như cho cô năng lượng vô hạn.
“Mới vừa rồi, anh và ông ấy…”
Cho tới bây giờ, Tình Tình mới nhớ đến chuyện hỏi anh, Tiết Thiệu Trạch đến tìm anh có chuyện gì. Xem ra bọn họ đã nói chuyện với nhau một lúc rồi?
“Chúng tôi chỉ tùy tiện ngồi hàn huyên với nhau vài câu thôi”
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô. Mộ Dung Trần không kiềm được trêu chọc cô:“Có phải sợ anh đem bí mật nhỏ của em nói cho ông ấy nghe không?”
Tình Tình cắn môi, chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đối với lời nói đùavừa rồi của anh ta cô cũng không đáp lại. Anh ta có nói hay không, côcũng không chắc lắm.
“Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời anh, anh đảm bảo sẽ không để người thứ ba biết”
Người phụ nữ này, có cần đối xử lạnh nhạt với anh như vậy không? Được thôi, anh có thời gian, có kiên nhẫn.
Nghe lời? Cô bây giờ không phải rất nghe lời sao? Chỉ nghe nhưng không đáp vẫn chưa đủ sao?
Lần thứ hai đi vào ngôi nhà vừa tao nhã vừa khí thế này, Tình Tình đã không còn tâm trạng như lúc mới đến. Từ nay về sau, cô sẽ phải ở lại chỗ này, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/528868/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.