“Tiết Thiệu Trạch cuối cùng cũng làm đúng một chuyện”
Thẩm Tính Hoa mỗi lần nhắc đến cái tên này, đều luôn vô cùng bất mãn.
“Câụ, lúc con kết hôn cậu sẽ đến chứ?”
Trong mắt Tình Tình tràn đầy mong đợi. Những năm gần đây, bên cạnh cô ngoạitrừ Tiết Thiệu Trạch, người mà cô chưa từng nếm trải qua tình thương của người cha, ngoài ra không có người thân nào khác.
Dù cuộc hônnhân này không phải do cô mong muốn, nhưng cô hy vọng người cậu đãthương yêu bọn cô từ nhỏ sẽ đến tham dự, càng hy vọng mẹ và em trai cóthể nhìn thấy lúc cô mặc áo cưới. Nhưng, nguyện vọng này chỉ sợ khôngthể nào thực hiện được.
“Đứa ngốc, cậu đương nhiên phải tham gia chứ”
Thẩm Tính Hoa giơ tay vuốt đầu của Tình Tình:
“Nếu có thể, cậu sẽ dẫn những anh chị em họ khác tới, được không?”
Tình Tình của ông từ nhỏ đã là một đứa bé khéo léo, hiểu chuyện, thôngminh khiến người ta đau lòng. Chị, tại sao chị có thể ác như vậy, bỏmặc nó ở lại đây? Chỉ vì vết thương của chính bản thân mình.
“Cám ơn cậu”
Tình Tình thấy mắt của mình bắt đầu chua xót: “Cậu con thật nhớ mẹ, nhớ em trai…”
Gương mặt nhỏ nhắn vùi vào trong bàn tay của Thẩm Tính Hoa, nước mắt Tình Tình không kìm nén được rơi xuống.
“Tình Tình, Tình Tình…”
Nhìn tâm trạng Tình Tình đột nhiên mất khống chế, trong lòng Thẩm Tính Hoa dâng lên thương tiếc:
“Đừng khóc, muốn gặp mẹ, sau khi kết hôn, Mộ Dung Trần sẽ an bài mà, được không?”
Tại sao có thể không đau lòng? Những năm nay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-doat-tinh-bao-boi-em-dung-mong-chay-thoat/528866/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.